TÌNH CỜ GẶP GỠ, VỘI VÀNG KẾT HÔN

Chương 24: Thưởng họa

Tịch Kiến Kình mở cửa nhà mình. Nói ra thì buồn cười, từ khi mua căn hộ này, anh cũng chỉ ngủ lại có một đêm, và sau này e rằng cũng sẽ không ngủ qua đêm ở bên này, trừ phi có Trì ca ở cùng.

Khi bố trí lại phòng ốc đã từng suy xét đến vấn đề treo tranh. Căn phòng lớn nhất ngoài phòng ngủ chính được bố trí thành phòng vẽ tranh.

"Tiểu Ngư, cậu không nói trước với tôi, tôi là tới làm cu li sao," Trì Ngộ Chu nhìn rõ tình hình trong phòng vẽ tranh, nói.

Trong phòng vẽ tranh, chú mục nhất chính là những hộp giấy hình vuông chất thành đống nhỏ. Nhìn kích cỡ từng hộp, bên trong đựng cái gì rõ ràng rồi.

"Trì ca, cái này chẳng phải càng bất ngờ hơn sao?" Tịch Kiến Kình chớp đôi mắt to vô tội.

"Cậu sẽ không sợ dỡ ra không tiện cho tôi xem?" Trì Ngộ Chu ám chỉ.

Nụ cười Tịch Kiến Kình vi diệu, nói: "Trì ca, tôi không nghĩ tới anh sẽ có ý nghĩ như vậy."

Trì Ngộ Chu nghi hoặc nghiêng đầu. Ý tưởng của cậu có gì không đúng? Chẳng phải phát tán hợp lý sao?

Đừng nhìn tiểu ngư giả bộ người lớn như thế, bằng sự hiểu biết của cậu đối với tiểu ngư, anh liền không thể nào là cái gì chính nhân quân tử.

"Trì ca, suy nghĩ của anh rất hợp tình hợp lý," Tịch Kiến Kình trước đồng ý suy đoán của Trì Ngộ Chu, rồi lại nói ra nguyên nhân phản bác. "Chính là tôi cũng chưa nghĩ tới sẽ cùng Trì ca ở bên nhau, sao lại làm cái loại chuyện mất mặt đó?"

"Lời nói thật?" Tịch Kiến Kình biểu hiện lại thật lòng thế nào đi nữa, Trì Ngộ Chu liền một dấu chấm câu cũng không tin.

Tiểu Ngư thật muốn một chút tính cách phản nghịch đều không có, cũng không đến mức bị đưa đến nước ngoài.

"Trì ca, lần này anh là thật sự hiểu lầm tôi," Tịch Kiến Kình chậm rãi dỡ bỏ bức họa được bao bọc nghiêm mật.

Mặt thật của bức họa lộ ra, ánh sáng nhạt ở góc âm u, mỏng manh nhưng động lòng người. "Tôi a... Đích xác không phải người tốt, nhưng Trì ca, ở trước mặt anh, tôi chỉ nguyện anh nhìn thấy mặt tốt của tôi."

"Uhm?" Trì Ngộ Chu phát ra một âm tiết đơn, động tác trên tay cũng không chậm. Rất nhanh một bức họa tác được dỡ ra.

Một con chim bói cá ngự gió phi hành, cảnh vật hư hóa làm bối cảnh. Quanh thân chim bói cá cũng phảng phất hư ảnh nhàn nhạt, tựa hồ cùng gió hòa thành một thể, càng tự do, càng vui sướng.

"Cảm giác thật vẽ những thứ kia, giống như là đang làm bẩn anh," Tịch Kiến Kình thẳng thắn nói ra.

Anh có tưởng tượng qua hình ảnh cùng Trì ca ở bên nhau, lại không nảy sinh qua bất luận ý tưởng không an phận nào.

Điều này nói ra có phải rất mâu thuẫn? Từ dục vọng sống bình thường, ít nhiều đều sẽ nghĩ một chút, vấn đề ở chỗ, Tịch Kiến Kình đã từng bị ghê tởm qua, sau này đều rất bài xích loại chuyện này, tính ra anh thuộc loại tờ giấy trắng khác loại.

Trì Ngộ Chu mềm hóa thần sắc. Bức họa thứ hai cậu dỡ ra trong tay, là cảnh vật tả thực tường vây, ánh mặt trời rơi rụng trên bầu trời, chiếu vào đầu tường vây.

Trong đạo quang kia có một bóng người mơ hồ nửa thật nửa ảo.

Tiểu ngư không vẽ bức họa trong tưởng tượng của cậu, lại vẽ những sự vật cảnh vật có hàm nghĩa đặc thù này, thật làm cậu không biết nên nói cái gì cho phải.

Phần yêu thích này và tình yêu quá khắc chế. Sự khắc chế cùng bản tính Tịch Kiến Kình ngược, điều khiến người ta động dung cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

"Tiểu Ngư, thật vinh hạnh có thể được sự thích, tình yêu của cậu," Trì Ngộ Chu nói.

"Trì ca, có thể được sự đáp lại của anh, cũng là vinh hạnh của tôi," Tịch Kiến Kình rõ ràng. Sự thích đơn phương của một người đối với người khác, thông thường xác suất có thể được đáp lạ) nhỏ đến đáng thương.

Trì Ngộ Chu buông họa trong tay, xoa xoa đầu Tịch Kiến Kình, nói: "Họa ngày mai lại dỡ thế nào? Đêm nay làm chuyện có ý tứ hơn một chút."

"Trì ca...?" Tịch Kiến Kình khó hiểu.

"Tiểu Ngư, tôi tâm tình kích động, cần chút hoạt động phát tiết đặc thù," Trì Ngộ Chu trắng ra nói.

Cậu chỉ là quá hưng phấn, hưng phấn không biết nên biểu đạt tâm tình của mình như thế nào, muốn cùng tiểu ngư thân cận càng thân cận, nước sữa hòa nhau, chẳng phân biệt ngươi ta.

 

Căn phòng Tịch Kiến Kình mới sắp xếp phát huy tác dụng. Giường đệm mềm mại, đèn đầu giường tràn ra ánh sáng ấm áp ôn nhu, làm căn nhà vốn đã ấm áp càng thêm ấm áp.

Bầu không khí tốt như thế, thích hợp nói lời yêu hòa thuận vui vẻ, thích hợp sau lời yêu hòa thuận vui vẻ tiến hành hoạt động thân mật hơn.

Trì Ngộ Chu mơn trớn mặt mày Tịch Kiến Kình. "Tiểu Ngư, tôi rất cảm kích duyên phận giữa chúng ta."

Chưa từng ngoài ý muốn tương phùng, liền sẽ không có phát triển kế tiếp. Cậu sao có thể biết được tình yêu say đắm đã lâu không thấy ánh sáng này của tiểu ngư? Cậu sao có thể cùng tiểu ngư tốt đẹp như vậy ở bên nhau?

Sự xuất hiện của tiểu ngư làm thế giới bị mặt trời rơi xuống một lần nữa nghênh đón sáng sớm, hy vọng cùng tái sinh. Chồi non gầy yếu chui từ dưới đất mà ra, run rẩy, lại cứng cỏi dị thường.

Tịch Kiến Kình vọng vào đáy mắt Trì Ngộ Chu, từ bên trong thấy được quang mang quen thuộc, đó là ánh mắt chính mình đã từng nhìn Trì ca mới có thể lộ ra, là sự thích và khát khao không tự biết, ký thác tâm nguyện kia của chính mình.

【 Chúng ta là cứu rỗi nhau lẫn nhau. 】

Tịch Kiến Kình chủ động hôn lên môi Trì Ngộ Chu, môi cùng môi cọ xát chặt chẽ, thân thể cùng thân thể ôm nhau gắt gao, tốc độ tim đập khép lại cùng nhịp.

Trì Ngộ Chu năm ngón tay chế trụ gáy Tịch Kiến Kình, đè nặng anh tăng thêm nụ hôn. Quá vãng cậu chưa bao giờ chú ý tới chính mình có chiếm hữu dục mạnh như vậy, không muốn buông tay, không muốn buông tay, muốn vây khốn anh, muốn chiếm làm của riêng anh, đó là sự ti tiện, sự bất kham, là không thể thấy ánh sáng.

Cậu khẽ khép đôi mắt, động tác trên môi thả ôn nhu triền miên, tay rảnh rỗi theo cởi quần áo Tịch Kiến Kình, giữa môi hở ra vài câu lời nói mớ hàm hồ.

"Tiểu Ngư, tôi thích cậu."

"Tiểu Ngư, tôi yêu cậu."

"Tiểu Ngư, tôi muốn cậu."

...

Trong ao nếu không có vật còn sống, nó liền như cục diện đáng buồn.

Mà lúc này một con cá bơi, tại ao nước không gợn sóng này quấy loạn sóng gió.

Lý trí Tịch Kiến Kình liều mạng truy đuổi phía sau, nhưng thế nào cũng đuổi không kịp.

Anh lưu lại chỉ có bản năng, vô pháp khắc chế, không muốn khắc chế, muốn phát tiết, muốn lớn tiếng nói cho cậu, "Tôi yêu anh, yêu đến không thể tự kiềm chế."

"Ha ha, tiểu Ngư," Trì Ngộ Chu ở trong gió táp mưa sa (cuộc hoan ái mãnh liệt) vẫn có thể thản nhiên tự đắc.

Không thể không cảm khái thân thể tốt ý chí tốt của cậu. "Tôi thích xem cậu vì tôi mà điên cuồng."

Ngôn ngữ nhẹ nhàng của cậu, liền như tưới dầu nhiệt liệt, thêm củi tăng lửa, làm ngọn lửa càng lúc càng lớn, thiêu đi lý trí, thiêu cháy linh hồn.

Tịch Kiến Kình ngăn chặn vai Trì Ngộ Chu, từ trên nhìn xuống cậu, đồng tử nhạt nhẽo bốn phía phản chiếu ra màu đỏ. "Trì ca, đừng dụ hoặc tôi."

Giọng anh khàn khàn, đem cảm xúc kề bên điên cuồng kéo về lý trí. Nguy ngập nguy cơ, lung lay sắp đổ, không muốn làm quá mức, không muốn thương đến người mình yêu.

Mây trôi nước chảy, con cá đuổi sóng trên làn da trắng tựa sống lại.

Trì Ngộ Chu chạm lên tiểu ngư sống động đó, một đường theo dòng nước sóng gió, tới cuối xương quai xanh, nắm chặt cánh tay mượt mà kia, lộ ra nụ cười bừa bãi phi dương. "Tiểu Ngư, đừng cọ tới cọ lui, lại cọ xát là theo tôi đấy."

Hiểu hay không vừa tới cảm giác lên đỉnh liền dừng lại dày vò, kia quả thực ma người muốn mạng.

"Tôi lại không phải pha lê dễ vỡ, còn sợ bị thương tôi không thành?" Cậu thò lại gần cắn cái tiểu ngư kia, nghiến răng trên xương quai xanh, mơ hồ không rõ nói, "Tiểu Ngư, lấy ra cái ý chí sắt đá năm đó cậu muốn chạy 5000 mét ra đây."

Lần nữa mời gọi, người có thể khắc chế kia phải là lục căn thanh tịnh, Phật không dính phàm trần.

Một chút đột nhiên không kịp phòng ngừa, Trì Ngộ Chu không phản ứng lại. Lực trên miệng vô tình dùng lớn, còn nếm tới mùi m.á.u tươi nhàn nhạt, vội vàng buông miệng, tận lực ổn định thân hình nhìn lại.

Một vệt m.á.u đỏ tươi ngưng trên bạch ngọc, vừa lúc thêm sắc cho tiểu ngư trên vách. Sắc khí mê người, có loại lực hấp dẫn quỷ dị.

"Trì ca, anh không chuyên tâm," Tịch Kiến Kình nháy đôi mắt sương mù mênh m.ô.n.g oán giận. "Là tôi biểu hiện không tốt sao?"

"Không có biện pháp, ai bảo trên người Tiểu Ngư mỗi một chỗ đều quá đẹp đến nỗi muốn ăn, làm tôi mặc kệ xem chỗ nào cũng sẽ hoảng thần," Trì Ngộ Chu thấu tiến lên l.i.ế.m đi giọt m.á.u kia, nhưng ấn ký lưu lại vẫn như cũ tồn tại, tựa cái tiểu ngư kia muốn tránh thoát huyết nhục nhảy ra ngoài.

Môi Trì Ngộ Chu dính máu, một vệt m.á.u nhàn nhạt, nếu trang điểm, màu da mật sắc vốn dĩ là không nhìn ra biến hóa nhan sắc, mà lúc này có thể rõ ràng nhìn ra má hồng của cậu, ngay cả con ngươi trầm tĩnh cũng đẩy ra từng vòng gợn sóng, mỹ kinh tâm động phách đẹp đến rung động lòng người. Không thỏa đáng, nhưng lại đúng mức, Tịch Kiến Kình nhìn chằm chằm thất thần.

"Tiểu Ngư, ngây cái gì đâu?" Trì Ngộ Chu cười hỏi.

Độ ấm trên mặt Tịch Kiến Kình gia tăng, liên đới thiêu đỏ cả người, cắn môi, lẩm bẩm: "Trì ca, anh quá xấu rồi,"

Rõ ràng rõ ràng anh có sức hấp dẫn lớn đến bao nhiêu đối với tôi, còn cố ý câu dẫn tôi.

"Vậy thích không?"

"Thích," Tịch Kiến Kình làm không được khẩu thị tâm phi.

Trì Ngộ Chu khen thưởng mà cho Tịch Kiến Kình một cái hôn ôn nhu lâu dài. "Phải thử một chút tư thế mới không?" Hôn xong, cậu hỏi.

Tịch Kiến Kình cự tuyệt không được, vô pháp cự tuyệt.

Trì Ngộ Chu trở mình, lộ ra phần lưng vân da rõ ràng, đường cong lưu sướng duyên dáng. Giữa cơ bắp phập phồng, giống như một con báo vận sức chờ phát động chuẩn bị đi săn.

Tịch Kiến Kình bị mê hoặc, lại chờ không được một phút một giây, trực tiếp phác tới, săn thực giả thành con mồi.

Đây là thể nghiệm chưa từng có lần trước. Hai người nhất thời bị thể nghiệm tốt đẹp mê thần, đều toàn tâm toàn ý đầu nhập vào sự hưởng thụ.

Một cánh tay mật sắc khẩn khấu mép giường, khi thì căng thẳng, khi thì thả lỏng, kinh mạch trên mu bàn tay đi theo lúc lên lúc xuống.

Không biết qua bao lâu, cánh tay kia rũ xuống mép giường, mềm mại, tụ không dậy nổi một tia lực.

"Tiểu Ngư, lần này thế nào?" Trì Ngộ Chu hỏi. Giọng cậu rất khàn, cả người cũng giống mới từ trong nước vớt ra, ướt dầm dề mồ hôi ròng ròng.

Tịch Kiến Kình cùng Trì Ngộ Chu dựa gần gắt gao, da thịt tương dán, khăng khít không thể tách rời, trầm mặc, không nói lời nào, đều đang chậm rãi bình phục hơi thở dồn dập của mình.

"Trì ca đâu?" Tịch Kiến Kình từ sự thất thần hơi hơi phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến sự điên cuồng vừa rồi.

Điều đầu tiên hiện lên không phải hối hận, là cổ họng hơi hơi lăn lộn, nuốt xuống nước miếng.

Tư vị quá mỹ diệu, hoảng hốt, m.ô.n.g lung, lệnh nhân tâm tinh lay động, cảm xúc phập phồng.

"Đương nhiên rất đã, bằng không tôi hỏi cậu làm cái gì?" Trì Ngộ Chu trở mình, nhướng mày xem Tịch Kiến Kình. "Muốn lại đến một lần không?"

Tịch Kiến Kình hơi chần chờ.

Trì Ngộ Chu trực tiếp đẩy ngã Tịch Kiến Kình. "Không có việc gì, tôi tới cũng đúng."

Là cái tới pháp nào? Tịch Kiến Kình hoàn toàn bị động tác kế tiếp của Trì Ngộ Chu kinh hãi trợn mắt há hốc mồm.

"Đừng phân thần," Hô hấp Trì Ngộ Chu không quá ổn. "Gây ra sự cố liền không tốt."

Tịch Kiến Kình hai tay đỡ lấy eo Trì Ngộ Chu, giúp cậu ổn định thân thể, làm động tác cậu thuận lợi hơn.

"Trì, Trì ca..." Thôi đi, cho dù hết thảy đều chấm dứt, Tịch Kiến Kình như cũ lắp bắp, lời nói đều nói không thuận.

"Tôi đều không sao cả, cậu một người hưởng thụ, còn có cái gì lời nói muốn nói?" Trì Ngộ Chu không cho là đúng. Lúc này cậu cùng bình thường cậu hoàn hoàn toàn toàn giống hai người, một cái nóng đến chết, một cái sâu sắc.

Tịch Kiến Kình ngửa đầu dâng lên nụ hôn của chính mình. Có Trì ca vẽ mẫu thiết kế, anh hẳn là càng buông ra, càng không câu thúc.

Trì Ngộ Chu nhận thấy được sự biến hóa của Tịch Kiến Kình, ý cười tỏa ra trong mắt.

Lúc này mới đúng chứ, loại chuyện này đương nhiên là muốn hai người đều thoải mái.

Tịch Kiến Kình đối với cảm thụ đêm đó chỉ có một câu muốn nói: Trì ca, đối với tôi yêu đến sâu đậm.

back top