Ngày hôm sau, mãi đến giữa trưa, ăn xong bữa ăn sáng kết hợp ăn trưa, hai người mới lại lần nữa bắt đầu dỡ tranh.
Trì Ngộ Chu càng dỡ tâm trạng càng phức tạp.
Gần trăm bức họa, có tám phần cậu có thể từ đó nhìn trộm đến những năm tháng đã từng, hai phần còn lại đều là tranh chân dung cá nhân của cậu, là sự khí phách hăng hái, sự phóng khoáng bay bổng, là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của tuổi thiếu niên.
Từ những kết cấu quang ảnh mộng ảo và m.ô.n.g lung nhất, có thể rõ ràng nhận ra, họa sĩ đã gửi gắm vào từng bức họa này tình cảm như thế nào?
Là sự không thể mạo phạm, là khát khao hướng tới, là yêu thích toàn tâm toàn ý, là sự hội tụ của tất cả cái đẹp.
"Tiểu Ngư," Trì Ngộ Chu nhìn quanh căn phòng vẽ tranh thực sự có dáng vẻ xưởng vẽ.
Đại bộ phận tranh được đặt riêng vào trong tủ ngăn kéo, chỉ có một vài bức treo ở trên tường, có thể treo lên tường đều là tranh phong cảnh, chỉ có thi thoảng hai bức họa có cái hình người hư ảo nhàn nhạt ở giữa.
Tịch Kiến Kình treo xong bức họa cuối cùng, mặt trời mới mọc ở chân trời phía đông. Ráng màu nhuộm đỏ nửa bầu trời, màu vàng và đỏ nồng đậm, sắc thái nhiệt liệt tựa muốn dâng lên trào ra khỏi bức họa.
Cậu nghe thấy giọng Trì Ngộ Chu, nghi hoặc nhìn lại, hỏi: "Trì ca, sao vậy?" Ngay sau đó nghĩ đến cái gì, lo lắng nói, "Là thân thể không thoải mái sao? Thật ra không vội, muốn khi nào dỡ đều có thể."
"Tiểu Ngư," Trì Ngộ Chu nói, "Đây là toàn bộ tranh của cậu sao? Cậu không giống là người sẽ mắc kẹt với quá khứ."
Tịch Kiến Kình cười, trả lời: "Sao có thể chỉ có những thứ này? Đây đều là vật riêng tôi cất giữ. Có thể phong cách không đủ rõ ràng, có thể kỹ thuật không đủ thành thạo, có thể đơn giản hóa không theo bố cục tới, nhưng tình cảm trút xuống bên trong, mới là nhiều nhất và thật nhất,"
Ánh mắt anh chuyển sang phức tạp. "Này không xem như mắc kẹt với quá khứ, bất quá là ký thác tình cảm, con đường phát tiết cảm xúc."
Mỗi lần tâm trạng thay đổi, mỗi lần trưởng thành, đều sẽ làm phong cách vẽ của anh có sự điều chỉnh rất nhỏ. Điều đó không thể quy về sự thành thạo kỹ thuật, là một loại cảm giác không thể thấy khó hình dung.
Trên con đường hội họa này, lần thay đổi vĩ đại nhất của anh, là ở khoảnh khắc anh nguyện ý thừa nhận anh rung động kia.
Tâm cảnh anh có sự thay đổi long trời lở đất, kéo theo tác phẩm của anh đều có sự biến hóa rõ ràng có thể truy tìm.
Sáng ngời cùng đen tối giao hòa soi sáng lẫn nhau, hy vọng cùng tuyệt vọng đối lập nhau, sống hay c.h.ế.t liều c.h.ế.t vật lộn... Cực đoan nhất, chống đối nhất, mâu thuẫn nhất, rồi lại dung hợp quỷ dị.
"Tiểu Ngư..." Giọng Trì Ngộ Chu phức tạp. Sự thăng trầm quá khứ, tạo thành tiểu ngư ngay lúc này.
Ôn nhu cứng cỏi, là một người cực kỳ tốt, nhưng cậu thà rằng tiểu ngư không tốt như vậy, anh có thể tính tình hư chút, có thể tính cách tệ chút, có thể không cần mọi nơi chu toàn tỉ mỉ.
Mỗi lần trưởng thành đều đi kèm với đau khổ. Tiểu Ngư trưởng thành tốt như vậy, đã quá khổ.
"Chuyện cũ tan như khói bụi; cõi tục viết nên đời mới," Tịch Kiến Kình cả người đều tựa đang tỏa sáng.
Anh ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Trì Ngộ Chu. "Trì ca, từ khi tôi mở ra cuộc sống mới, quá khứ đã thành mây khói."
"Trì ca, đoạn năm tháng kia tựa như thời tiết mùa mưa dầm, mây đen nặng nề, mưa đứt quãng rơi, ẩm ướt âm u, không thấy được nửa điểm ánh sáng. Mà anh là ánh mặt trời duy nhất xuyên thủng mây đen."
"Trì ca, người cần phải hướng về phía trước, và chỉ có thể hướng về phía trước. Mặc kệ là đình trệ hay lùi lại, đều là đường cùng."
Trì Ngộ Chu bình tĩnh nhìn chăm chú Tịch Kiến Kình. Dưới mặt biển bình tĩnh, cất giấu sóng gió mãnh liệt.
Cậu phát hiện có chuyện cậu làm sai, hoàn toàn sai.
Tiểu ngư như vậy cậu đau lòng thương tiếc có thể, nhưng không cần đồng tình thương hại, bởi vì từ đầu đến cuối anh đều là mạnh mẽ.
Anh dũng cảm đối mặt tất cả cực khổ, hơn nữa chiến thắng chúng nó, thắng lợi lớn.
"Tiểu Ngư, muốn ăn bánh ngọt không?"
Tịch Kiến Kình thực sự mờ mịt, anh đợi nửa ngày, thế nào cũng chưa nghĩ đến sẽ chờ đến một câu như vậy. Này có hợp lý không?
Trì Ngộ Chu ôm lấy vai Tịch Kiến Kình, ôn hòa nói: "Đi thôi, hôm nay thời tiết không tệ, nên đi ra ngoài giải sầu."
Được nhận yêu thương quá ít, liền muốn liều mạng nắm lấy từng chút một.
Người chưa từng thấy ánh sáng đều biết rõ quang minh đáng quý, nhưng kỳ thật cậu không cần cầu xin người khác, cậu bản thân liền đang yêu chính mình.
Trong lòng cậu sớm tồn một hơi nến, nó vĩnh không ảm đạm, vĩnh không tắt, tiền đề là phải nhìn thấy "chính mình".
Ấm áp nhàn nhạt cùng ngọt ngào tràn ngập khắp trái tim. Tịch Kiến Kình nghĩ, Trì ca là mặt trời vĩnh không lặn.
Anh tin tưởng sau này cùng Trì ca, nhất định là tràn đầy hy vọng và ánh mặt trời.
Trong một đoạn thời gian rất dài, mọi chuyện đều đi theo quỹ đạo đã định: bình dị thường ngày, hòa hợp ở chung.
Hơn nữa trải qua lần thân mật vừa rồi qua đi, Tịch Kiến Kình cũng cởi mở hơn, càng hiểu được nên làm thế nào để chiều chuộng chính mình cùng đối phương.
Cuộc sống ban đêm thoải mái, là một điểm quan trọng nhất trong cuộc sống viên mãn của hai người.
Cố tình trong tình huống mọi việc đều tốt như thế này, một vị khách không mời mà đến xông vào.
Tịch Kiến Kình ngả dựa vào ghế nằm thoải mái, quanh thân bao phủ khí vị ngọt ngào. Trên bàn nhỏ trong tầm tay bày bánh ngọt và thức uống nóng.
Ngước mắt lên có thể thấy Trì Ngộ Chu đang ở quầy sau.
Đây chính là vị trí độc quyền Trì ca dành cho anh, tất cả bố trí đều do cậu tự tay chuẩn bị. Để có thể làm anh ra cửa đi thêm hai bước, Trì ca cũng hao tổn tâm huyết.
Trong giờ phút tâm tình thư thái sung sướng này, chuông điện thoại vang lên. Tịch Kiến Kình nửa híp mắt tiếp điện thoại. "Alo, xin chào, ai đấy?"
"Tiểu Kình, chúng ta có thể tâm sự không?"
Tịch Kiến Kình mở to mắt, đưa điện thoại tới trước mắt. Khi nghe được giọng nói đó, là có thể xác định thân phận người gọi điện: Tịch Linh Càng. Việc xem dãy số chẳng qua là sự giãy giụa hấp hối của việc không tin sự thật.
"Anh... Anh đã điều tra quá khứ của em," Từ giọng nói hắn, có thể nghe ra sự giãy giụa đau khổ và mệt mỏi nồng đậm.
Tịch Kiến Kình ngồi thẳng dậy, một tay nắm điện thoại, một tay bưng lên thức uống nóng nhấp một ngụm, khẽ cười nói: "Tiểu Tịch tiên sinh, điều tra qua đi, anh nên rõ ràng, chúng ta không quấy rầy lẫn nhau mới là tốt nhất cho mối quan hệ này. Em đã đủ nhân từ, các người nên yên tĩnh giống như đã c.h.ế.t vậy, đừng thường xuyên giả vờ sống lại, chọc người phiền."
Cả đoạn lời nói anh nói nhẹ nhàng êm ái, lại là đ.â.m trúng tim đen, một chút cũng không hề để lại đường lui cho đối phương. Lớp che đậy đơn bạc còn sót lại, bị anh xé đến tan nát.
"Chúng ta có thể gặp mặt không?" Giọng Tịch Linh Càng có thể nói là khẩn cầu hèn mọn.
"Sách, Tiểu Tịch tiên sinh, có gặp hay không mặt có ảnh hưởng gì đâu? Đều là người trưởng thành rồi, đã sớm có kết luận, không cần thiết lại khai quật mồ mả, đừng náo đến quá khó coi, giữ thể diện đi,"
Tịch Kiến Kình mang vẻ không kiên nhẫn. Tuy nói trong một loạt sự việc đã từng xảy ra, Tịch Linh Càng có thể miễn cưỡng tính là người không liên quan, vấn đề là, sự tình chưa bao giờ được tính toán như thế này.
Người đã được hưởng lợi, không có tư cách nói gì.
"Tiểu Kình, em hiện tại sống có tốt không?" Tịch Linh Càng không còn lựa chọn quấn quýt, chỉ hỏi.
"Em sống rất tốt, rất hạnh phúc," Tịch Kiến Kình đáp lại.
"Vậy thì tốt rồi, rất xin lỗi, cho dù tái nhợt vô lực thế nào, anh đều nên bù đắp cho em một câu xin lỗi đến muộn," Dứt lời, là âm thanh ngắt kết nối điện thoại.
Tịch Kiến Kình trầm mặc mà úp điện thoại di động lên mặt bàn, kéo kéo môi, dùng nĩa xúc một miếng bánh ngọt nhét vào trong miệng. Vị ngọt nị tràn ngập khoang miệng, nhấm nuốt, nuốt.
"Tiểu Ngư, là điện thoại của ai?" Trì Ngộ Chu quan tâm hỏi, "Là xảy ra chuyện không hay sao? Mặc kệ xảy ra cái gì đều có thể nói với tôi, có tôi ở đây mà."
Tịch Kiến Kình nắm lấy tay Trì Ngộ Chu.
Trì Ngộ Chu lập tức nắm lại, dùng hơi ấm của mình làm ấm bàn tay lạnh lẽo dị thường kia.
"Trì ca, sự đời không được như ý người, mới là thái độ bình thường của nhân sinh. Đổi lại ai cũng giống nhau,"
Tịch Kiến Kình nói. "Tôi không hối tiếc, không có luyến tiếc, chỉ là có chút cảm khái thôi."
Giống như anh vừa rồi nói với Tịch Linh Càng, người nhà họ Tịch trong cuộc sống của anh nên yên tĩnh như đã chết.
Trì ca mang theo anh hướng về phía trước đã đủ khó khăn, anh làm sao có thể lại thêm gánh nặng không nên thêm lên người mình?
"Tiểu Ngư, vâng theo nội tâm là được," Trì Ngộ Chu xoa xoa đầu Tịch Kiến Kình. "Hôm nay trong cửa hàng làm sản phẩm mới, muốn nếm thử không?"
"Muốn," Tịch Kiến Kình quẳng mối vướng mắc nhỏ trong lòng ra sau đầu, lộ ra nụ cười rạng rỡ trả lời.
Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Ngăn cách vĩnh viễn tồn tại, đừng lại mắc kẹt với quá khứ, điều đó không đáng.
Tịch Linh Càng qua tấm kính cuối cùng nhìn thoáng qua hai người trong tiệm, rũ mắt nhìn chằm chằm di động sớm đã tắt đen.
Hắn nên may mắn, em trai hắn không thực sự đi lên đường cùng, nhưng lại vô cùng bi ai.
Tiền tài quyền lực rất quan trọng, nhưng làm sao có thể so sánh được với người thân huyết mạch tương liên với mình đâu?
Tịch Kiến Kình quay trở lại chỗ cũ, lại lần nữa chuyên chú đến Trì Ngộ Chu. Tết Âm Lịch sắp tới rồi. Chờ Tết Âm Lịch qua đi, vạn vật sống lại đến, cũng liền đến ngày hôn lễ của họ.
【 Có người yêu bên cạnh, mùa đông lạnh lẽo biến thành mùa đông ấm áp, mùa đông năm nay ấm áp như xuân. 】
