TÌNH CỜ GẶP GỠ, VỘI VÀNG KẾT HÔN

Chương 23: Tụ hội

Chỉ từ những việc nhỏ không đáng kể mà mọi người ở đây hiểu biết, đều có thể thấy được mối quan hệ của Tịch Kiến Kình và Mạnh Đạc là như nước với lửa.

Cũng không biết người tổ chức trận đồng học tụ hội này nghĩ thế nào?

Có lẽ không một ai nghĩ tới Tịch Kiến Kình sẽ đến, càng không dự đoán được anh đến không chỉ với tư cách đồng học mà còn là bạn lữ của một đồng học khác.

"Hai vị giấu cũng thật giỏi," Mạnh Đạc âm dương quái khí. "Mọi người nói đúng không? Ai có thể nghĩ đến bọn họ lén lút yêu đương vô thanh vô tức? Chẳng trách mỗi lần Tịch đồng học thân gặp rắc rối thì Trì ca luôn có thể kịp thời đuổi tới. Chỉ không biết hai vị chơi đùa người có vui vẻ không?"

Tịch Kiến Kình nhếch chân bắt chéo, nhàn nhạt liếc Mạnh Đạc một cái.

Ánh mắt kia như đang nhìn một vai hề. "Tôi thật sự muốn yêu đương, tôi có lý do gì phải giấu? Tôi lại không giống vị tiên sinh này nhận không ra người, còn chưa đến mức không còn mặt mũi nào ra cửa gặp người."

Trì Ngộ Chu hơi hiện sự kinh ngạc, sau đó nụ cười dần tỏa ra từ khóe mắt, ôn hòa và dung túng.

"Cậu..." Mạnh Đạc tức giận đến nói không nên lời, nắm quyền đứng lên.

"Thôi thôi, mọi người khó khăn lắm mới tụ tập đông đủ như vậy, đừng vì chút ân oán nhỏ này mà làm phiền hứng thú của mọi người,"

Tạ Hành đứng ra hòa giải. "Vừa lúc người đều tới đủ, có thể bắt đầu lên món ăn."

Mạnh Đạc hung hăng quát Tịch Kiến Kình một cái, ngồi trở lại chỗ cũ.

Tịch Kiến Kình không đau không ngứa, dựa vào vai Trì Ngộ Chu, cười nói nhỏ: "Trì ca, hắn không nhắc tới tôi cũng chưa phát hiện, hóa ra mỗi lần Trì ca đều là làm 'chúa cứu thế' của tôi xuất hiện ~"

"Không có tôi, Tiểu Ngư cũng có thể xử lý rất tốt," Trì Ngộ Chu trần thuật sự thật.

"Nhưng không có Trì ca, sự tình sẽ không dễ dàng như vậy xong việc," Tịch Kiến Kình nói. Phiền đến trình độ nhất định, anh có thể sẽ không quan tâm, cực đoan quá mức, là sẽ xảy ra chuyện.

"Tiểu Ngư trưởng thành thành thục," Trì Ngộ Chu cảm khái. Màu lót tối tăm cố chấp dần dần bị sắc màu ấm ăn mòn, thành một người lớn lợi hại thành thục.

Tịch Kiến Kình bị nói đến xấu hổ lại vui vẻ, ánh mắt sáng quắc, bên trong tất cả đều là niềm vui yêu thích đối với Trì Ngộ Chu.

Đôi khi anh cũng không hiểu anh làm sao có thể yêu Trì ca như vậy, yêu đến không thể tự kiềm chế, yêu đến muốn c.h.ế.t chìm tại ao nước này.

"Tình cảm Trì ca và Tịch tiên sinh thật khiến người ta hâm mộ," Dung Tranh cùng người thay đổi chỗ ngồi, dời đến bên cạnh hai người.

Lần ngẫu nhiên gặp được đó, cô liền chú ý tới sự đưa tình ôn nhu giữa hai người, lại không dự đoán được, theo thời gian tiệm lâu, tình cảm hai người cũng ngày càng sâu đậm.

Tịch Kiến Kình cười đến thân thiện. Đối với người nói tốt về tình cảm của anh và Trì ca, anh sẽ ôm giữ mười hai vạn phần thân thiện và chân thành.

Dung Tranh trong lòng buồn cười. Băng liên độc nhất vô nhị trên đỉnh tuyết sơn là Tịch Kiến Kình này, đã không còn vinh quang ngày xưa.

Những từ như ánh mặt trời, hoạt bát, đơn thuần, ngoan ngoãn... Từng từ dùng trên người anh chỉ thấy kinh tủng, nay lại vừa lúc thích hợp, quả thực giống một vở kịch hoang đường.

"Đã lâu không gặp," Chu Ngật Môn cách Tịch Kiến Kình và Trì Ngộ Chu cùng Dung Tranh chào hỏi. "Nghe nói cậu lại chia tay với bạn trai mới?"

Bùi Lăng Hân đối với Dung Tranh lộ ra nụ cười xin lỗi. "Dung Tranh tỷ đừng để ý, không cần phản ứng hắn."

Dung Tranh không sao cả mà nhún nhún vai. "Quá không ngoan."

Tịch Kiến Kình đã từng không quan tâm những chuyện thị phi giữa các bạn học, hiện giờ cũng không quá nhiều hỏi thăm những tin đồn bát quái thú vị của các bạn học này. Có thể tại chỗ ăn dưa , anh cũng không ngại.

"Là chính cậu muốn sủng, muốn chiều, đem lòng người ta nuôi lớn, lại cảm thấy người ta không ngoan. Tranh tỷ, quan niệm yêu đương của cậu, đáng lo nha," Một người phụ nữ khí chất điềm đạm nghe thấy cuộc nói chuyện giữa họ, cười nói với Dung Tranh.

"Tiểu Mãn, cậu là học tâm lý học, hay là phân tích phân tích, tôi đối với họ tốt, tại sao ngược lại là sai chuyện?" Dung Tranh với thái độ nhẹ nhàng tùy ý, không giống như là thực sự muốn biết đáp án.

"Tranh tỷ, có một từ trực tiếp dễ hiểu nhất: 'Hầu sủng sinh kiều' (nuông chiều quá hóa hư)," Phương Mãn nói.

Ánh mắt như có như không của Dung Tranh xẹt qua Tịch Kiến Kình. Việc cô làm cùng việc Trì Ngộ Chu làm, đặt ở cùng nhau đối lập, là gặp sư phụ.

Tại sao đối tượng người ta phải ngoan ngoãn mà cũng không náo chuyện xấu? Còn cô thì hết người này đến người khác đều trở nên hoàn toàn thay đổi.

"Tình cảm là lẫn nhau, đòi lấy cùng cho, cần ở giữa hai người hình thành chu trình tốt, như vậy mới có thể lâu dài," Phương Mãn bình đạm nói.

Bao nhiêu năm trôi qua cô xem qua quá nhiều, mặc kệ là ai, đơn phương đòi lấy hoặc cho, đều không đạt được cái kết cục tốt.

"Chính là..." Dung Tranh muốn nói, trong tình cảm, đương nhiên không thể nào chỉ là cô đơn phương trả giá, cô lại không phải ngốc, khi không nhận được đáp lại còn một lòng một dạ đối xử tốt với người. Nguyên nhân cô chưa nói ra rất đơn giản, bởi vì khởi đầu tình cảm đích xác như thế, trả giá cùng đáp lại, nhưng chậm rãi đến sau này, dường như liền trở nên không hề bình đẳng.

"Ai bảo Dung Tranh mỗi lần đều chỉ tìm người nhỏ tuổi hơn mình," Chu Ngật Môn nói. "Tuổi còn nhỏ tâm tính không chừng, sao có thể chống đỡ được sự bất lay động?"

"Này không phải vấn đề tuổi tác đi?" Dung Tranh nói. Cô là thích người nhỏ tuổi hơn mình, nhưng nhiều nhất cũng chỉ ba bốn tuổi. Đừng nói với cô ba tuổi một khác biệt lớn là sự thật?

"Bản chất con người là như thế, tham lam lười biếng," Phương Mãn đánh giá.

Tịch Kiến Kình càng nghe càng cảm thấy chỗ nào quái quái, bàn bạc trong đầu cuộc nói chuyện giữa mấy người. Sao giống như có thể áp dụng với anh và Trì ca? Này không đúng đi? Ánh mắt hồ nghi lướt qua mấy người. Đừng nói cho anh, họ là cố ý.

"Tịch tiên sinh, cho phép tôi hỏi một vấn đề mạo muội," Dung Tranh cắt ngang suy nghĩ của Tịch Kiến Kình.

"Anh và Trì ca là làm thế nào để duy trì quan hệ ổn định?" Theo cô biết, tình huống cô và hai người rất giống.

Trì ca đối với Tịch Kiến Kình có thể nói là dung túng không giới hạn, tính tình bao dung ôn hòa, mọi mặt đều suy xét vì anh, chỉ kém hái sao, hái ánh trăng.

"Quá mức mạo muội," Thần sắc Trì Ngộ Chu nhàn nhạt, mở miệng trước Tịch Kiến Kình. "Có tâm sự rất nhiều, vì sao chỉ rối rắm với chuyện tình cảm?"

Tịch Kiến Kình nhịn không được nhếch môi lên. Sự bao dung không giới hạn và thiên vị che chở của Trì ca, cho người ta cảm giác an toàn đầy đủ.

Mỗi hành động đều đang nói rõ tình cảm cậu dành cho anh, điều này quả thực không cần quá tốt.

"Trì ca xin lỗi, tôi lỡ lời," Dung Tranh nghiêm túc bày tỏ xin lỗi.

"Tranh tỷ, đừng ý đồ cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng," Phương Mãn nói. "Tình huống các cậu không thể quơ đũa cả nắm."

Tịch Kiến Kình, vị đồng học cùng lớp này, lại khiến không ít người ấn tượng sâu sắc. Hành xử khác người, quái gở âm lãnh, vĩnh viễn độc lai độc vãng.

Quan trọng nhất còn phải kể đến dung mạo khí chất độc đáo anh sở hữu: xinh đẹp suy nhược, tinh xảo rách nát, lại mũi nhọn khó liễm, một thân ngạo cốt.

Quá khứ cô hoàn toàn không biết gì cả, chỉ phát hiện anh cự người ngoài ngàn dặm. Mà nay bới trong trí nhớ, cô nghĩ, vị cùng trường ngày xưa này của cô, ở vào một hoàn cảnh vô cùng vi diệu, sự tự hủy và khát vọng sống điên cuồng kéo co.

Phía nào chiến thắng, đều không phải là một kết quả tốt, nhưng xem tình huống trước mặt, chỉ sợ là đã gặp được bước ngoặt của mình.

Ánh mắt Phương Mãn dời về phía Trì Ngộ Chu. Thiếu niên liệt liệt như nắng gắt đã trở thành ngọn núi cao lạnh lùng trầm mặc này.

Không thể không làm người ta cảm khái thế sự biến thiên, cũng may cậu đã chờ được xuân về hoa nở của mình.

Nhìn xem quá khứ hiện tại, tính cách hai người thực sự có loại cảm giác vô lý trao đổi cho nhau.

Tịch Kiến Kình khẽ dời tầm mắt, đối diện cùng Phương Mãn, cong cong mắt, cười nói: "Phương tiểu thư, cô có chút thất lễ."

"Xin lỗi," Phương Mãn theo bản năng né tránh ánh mắt Tịch Kiến Kình. Hung dữ muốn chết, giống như ác long bảo vệ bảo vật duy nhất của hắn.

Đồ ăn lúc này lục tục lên bàn, mọi người dần dần ngừng trò chuyện.

Trên bàn cơm không nghi ngờ gì có thể kéo gần khoảng cách giữa người và người tốt hơn.

"Nhưng không ai có thể nghĩ đến hai người các cậu sẽ ở bên nhau. Nghe thấy tin tức này, tôi dám cam đoan, cằm mọi người đều suýt rớt,"

Một người đàn ông nhiệt tình soái khí bưng chén rượu lay động khắp nơi, vừa lúc lay đến bên này Tịch Kiến Kình. "Tôi thật tò mò, có phải các cậu cao trung đã ở bên nhau rồi?"

Hắn muốn giơ chén rượu cùng hai người chạm cốc.

"Tiểu Ngư thân thể không tốt không uống rượu," Trì Ngộ Chu cự tuyệt. "Tôi muốn lái xe."

Người đàn ông nhiệt tình soái khí là Thích Kiệu hậm hực thu hồi chén rượu. "Được thôi được thôi, các cậu không uống tôi uống," một hơi uống cạn rượu trong ly. "Xem ở thành ý tôi nhiều như vậy, liền thỏa mãn lòng hiếu kỳ nho nhỏ này của tôi thế nào?"

"Thích Kiệu, cậu vẫn là bát quái như vậy," Chu Ngật Môn cười nhạo, hoàn toàn bỏ qua việc hắn cũng từng hỏi qua vấn đề này.

"Chuyện thường tình của con người," Thích Kiệu không cho là đúng. Sự kết hợp của hai người này, trong mắt tất cả những người hiểu rõ, liền hoàn hoàn toàn toàn viết "không thể tưởng tượng" bốn chữ to.

"Các cậu vì sao luôn có nghi vấn như vậy?" Tịch Kiến Kình khó hiểu. "Thời kỳ cao trung tôi và Trì ca hoàn toàn là hai thế giới người, là cái gì cho các cậu sinh ra ảo giác chúng tôi sẽ ở bên nhau?"

"Cậu mặt đẹp, cậu thành tích tốt, cậu giỏi... Cậu thông minh," Thích Kiệu nhẹ nhàng liền đếm ra một đống ưu điểm.

"Nơi nào liền không thể nào ở bên nhau? Rõ ràng khả năng siêu lớn. Ngày đó vì cậu, hắn đã từ chối trận bóng rổ đã hẹn cùng chúng tôi. Đừng tưởng tôi không biết."

"Ngày nào đó?" Trì Ngộ Chu nghi vấn.

"Ngày trước Lễ Giáng Sinh, hẹn cùng trường bên cạnh. Chỉ vì cậu không có tới, ngày đó chúng tôi thua tuyệt thảm. Chuyện này tôi có thể nhớ cả đời," Thích Kiệu lại rót cho mình một chén rượu, nhìn ra được là thật sự oán khí sâu nặng.

Tịch Kiến Kình và Trì Ngộ Chu nhìn nhau một cái. Họ thông qua ánh mắt giao lưu, một tiểu không gian chỉ thuộc về hai người lặng yên không một tiếng động được thành lập, ngăn cách tất cả người hoặc vật râu ria bên ngoài.

"Trì ca, anh nói dối thật sứt sẹo," Tịch Kiến Kình nói.

"Không có cách nào," Trì Ngộ Chu nói. "Lúc ấy Tiểu Ngư hơi thở quanh thân quá đạm, làm người ảo giác khắc tiếp theo liền phải chặt đứt phàm trần, phi thăng thành tiên."

Cậu chú ý tới khát vọng của Tịch Kiến Kình đối với bánh ngọt, càng cảm nhận được sự hờ hững của anh đối với thế giới này. Cậu muốn anh đừng đi, ở lại thêm một chốc lát.

Khóe mắt đuôi lông mày Tịch Kiến Kình dạng lên nụ cười nhợt nhạt. Anh nói: "Trì ca, cho nên tôi sẽ thích anh, về tình cảm có thể tha thứ."

Thích Kiệu tin hai người ở thời kỳ cao trung đích xác không ở bên nhau, nhưng một chút vui vẻ cũng không dựng lên, nhìn xem sự ân ái giữa hai người, làm hắn cũng muốn yêu đương.

Không ít người tò mò bát quái về mối quan hệ giữa hai người. Đối với những dò hỏi mang theo thiện ý, Tịch Kiến Kình sẽ biểu lộ ra sự thân thiện tương đồng, ngược lại thì hồi đáp lại thái độ tương đồng.

Trong từng tiếng khen ngợi chúc phúc, Tịch Kiến Kình suýt nữa bị lạc mất bản thân.

Đừng hỏi vì sao người ta luôn thích nghe lời hay? Lời hay đó nghe tới đích xác khiến người ta tâm tình sung sướng.

Ăn xong cơm chiều, ngay sau đó là ca hát uống rượu.

Tịch Kiến Kình và Trì Ngộ Chu lựa chọn rời khỏi trước, không phải có chỗ nào không hợp tâm ý, mà là hai người đều không thể uống rượu, lưu lại cũng mất hứng, sao không sớm chút rời đi?

"Trì ca, tôi đã vẽ xong," trên đường về nhà Tịch Kiến Kình nói. "Trì ca muốn xem không?"

Trì Ngộ Chu đã tò mò đã lâu, sao có thể cự tuyệt?

Tịch Kiến Kình nhìn chăm chú vào nụ cười Trì Ngộ Chu. Có lại tốt đẹp lời nói, đều không sánh bằng thế giới thuộc về hai người họ.

 

 

back top