Chương 18
Súc Thanh đi từ cửa sau vào, vòng qua mấy phòng, đi đến phòng nhỏ phía sau Nghị Sự Đại Điện.
Cách một bức tường, có thể nghe thấy giọng Minh Vương và những người khác nói chuyện.
Súc Thanh không có ý muốn hiểu biết các sự vụ khác của Minh Giới, rất thức thời lùi ra xa một chút, tìm một cái ghế ngồi xuống.
Đi đi lại lại không thấy mệt, ngồi xuống rồi ngược lại cả người lười biếng, không muốn nhúc nhích.
Hôm nay đi theo Súc Thanh không chỉ có Xuân Lê, còn có một tiểu thị nữ khác, cũng là gương mặt mới. Minh Vương đã thay đổi hết những người hầu hạ y trước đây.
Súc Thanh nhìn Xuân Lê một cái: “Ta hơi đói bụng, mấy món điểm tâm lúc trước còn không?”
Xuân Lê lắc đầu: “... Hình như không còn.”
“Vậy ngươi đi mua chút, lát nữa ta trở về muốn ăn.”
Xuân Lê đáp: “Vâng.”
Súc Thanh lại nhìn về phía tiểu thị nữ kia: “Ngươi xoa bóp chân cho ta.”
“Vâng.”
Súc Thanh không hề có chút nào căng thẳng của người đang trù tính chuyện xấu sau lưng, bình tĩnh tự nhiên vô cùng, không hề bạc đãi chính mình một chút nào.
Chống tay lên cằm, Súc Thanh nhắm mắt lại, không lâu sau liền bắt đầu mệt rã rời.
Trong khoảnh khắc mơ mơ màng màng, tiếng nói chuyện lách tách dường như không còn, thị nữ cũng ngừng tay, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Cánh tay dần dần bắt đầu tê dại, đột nhiên không chống đỡ được nữa, đầu rơi xuống, Súc Thanh lập tức mở to mắt ——
Một khối thân hình cao lớn đang đứng trước mắt, gần như bao phủ lấy y. Chính là Minh Vương.
“Cố ý chạy đến đây ngủ sao?”
Con tiểu hồ điệp mệt rã rời mơ hồ, đôi mắt mang theo chút mờ mịt, không còn vẻ sắc bén ngày thường.
Hôm nay y ăn mặc lại nhã nhặn, Minh Vương chưa từng thấy y trang điểm kín đáo như vậy, toàn thân trên dưới ngay cả một món trang sức cũng không có.
Ngược lại khiến cả người trở nên thanh tuấn tú nhã, khí chất xuất trần, thật sự cực kỳ giống một tiên tử thần thánh thuần khiết, không vướng nửa điểm phàm tục.
“Điện hạ... Nhanh vậy đã kết thúc?”
“Ừm.”
Thực tế là căn bản không nghĩ tới con tiểu hồ điệp sẽ đến nơi này, ngửi thấy mùi hương trên người Súc Thanh, Minh Vương liền bắt đầu để ý và phân tâm.
Gây ra chút động tĩnh thì thôi. Giống như ngày thường, phát ra tiếng leng keng leng keng, ít nhất có thể khiến Minh Vương biết y đang hoạt động.
Nhưng lúc này Súc Thanh lại không hề có nửa điểm tiếng động, an tĩnh đến mức dường như không tồn tại. Nếu không phải ngửi thấy mùi hương, Minh Vương thật sự sẽ nghi ngờ đó là ảo giác của mình.
Sau đó thời gian trôi qua, mùi hương bắt đầu trở nên thoang thoảng, Súc Thanh vẫn không có tiếng động.
Minh Vương liền có chút không ngồi yên được, để nghiệm chứng thật giả, lúc này mới bảo vài vị cấp dưới rời đi trước.
Điều này thật không đúng. Đường đường Minh Vương Điện hạ, sao có thể chỉ vì một mùi hương liền phân tâm, ngược lại đặt chính sự ra sau.
Có thể đối đầu với con tiểu hồ điệp, Minh Vương phát hiện mình lại càng dễ dàng bị cảm xúc nhất thời ảnh hưởng.
Bước chân đi về phía phòng nhỏ phía sau, thậm chí đã tìm được cớ để giải vây cho chính mình — kỳ thật cũng không có gì, dù sao hôm nay không có chuyện gì quan trọng đại sự.
Hơn nữa hắn là Minh Vương. Đường đường Minh Vương Điện hạ, muốn làm gì thì làm đó, là đúng hay sai, toàn bộ do hắn định đoạt.
Nhìn về phía con tiểu hồ điệp mệt mỏi rã rời, Minh Vương đứng thẳng tắp, giọng nói cũng không quá nhiều cảm xúc thăng trầm.
“Ngươi còn chưa nói, chạy đến nơi này làm gì?”
“Đây là Nghị Sự Điện của ta, đàm luận đều là cơ mật quan trọng của Minh Giới, bất luận kẻ nào không được tự tiện xông vào, ngươi biết tự tiện xông vào hậu quả không?”
Thị nữ bên cạnh nghe nói, đã có chút đứng ngồi không yên. Minh Vương không nhất định sẽ làm gì Súc Thanh, nhưng nếu có chuyện, tuyệt đối sẽ không bỏ qua mình.
Nhưng Súc Thanh vẫn lười nhác ngồi, đối mặt với chất vấn nghiêm khắc của Minh Vương, không thấy nửa điểm kinh hoàng thất thố.
“Chẳng qua là tỉnh lại không thấy Điện hạ, ta có chút sợ hãi thôi mà...”
“...”
Lời làm kiều ngọt ngào. Nhưng lướt qua tai, toàn bộ lồng ngực đều như thoáng qua chấn động.
Hơn nữa khoảng cách gần, mùi hương trên người Súc Thanh càng rõ ràng. Có lẽ là ngửi nhiều lần, Minh Vương không chỉ quen với hương vị này, còn có chút thích. Nghe cảm thấy rất an tâm. Luôn có thể không hiểu sao bình tĩnh lại.
“A, chỉ có ngươi là giỏi giả vờ.”
Nhưng mở miệng đáp lại, Minh Vương Điện hạ vẫn là bình tĩnh vô tình, sẽ không dễ dàng tin tưởng chỉ là những lời ngọt ngào đó.
“Ta không có giả vờ, ta thật sự sợ hãi, ta không muốn ở nơi không có Điện hạ...”
Súc Thanh nén giọng, nói chuyện liền có vẻ mềm yếu hơn.
“Huống hồ Điện hạ đã thay đổi hết những người bên cạnh ta, một người ta cũng không quen biết...”
Vô cùng thuận lợi tự nhiên dẫn vào chủ đề.
Minh Vương liếc mắt nhìn tiểu thị nữ, hỏi: “Xuân Lê đâu? Không phải đã trả nàng lại cho ngươi?”
Tiểu thị nữ mới tới không thể tin, tuyệt đối là người của Minh Vương, Súc Thanh khó mà nói dối, chỉ có thể nói hơi mơ hồ.
“Ta muốn ăn điểm tâm, nên kêu nàng đi mua.”
“Cái tên nhát như chuột vô dụng kia đâu?”
Vẫn còn ở bên cạnh Súc Thanh chỉ có hai người này, không phải Xuân Lê thì là Tiểu Thảo.
Súc Thanh còn sợ Minh Vương sẽ không hỏi đến, không ngờ mọi việc đều thuận lợi.
Súc Thanh liền nói: “Hắn xác thực nhát như chuột, chuyện xảy ra ngày hôm qua, làm hắn sợ hãi.”
“Sáng nay hắn cáo từ ta, nói muốn rời khỏi Minh Giới, ta liền tiễn hắn đi rồi.”
Nói nhiều sai nhiều, cho nên Súc Thanh cố gắng nói ít, nói mơ hồ, để Minh Vương biết có chuyện này là được.
Minh Vương hừ lạnh một tiếng, mặc dù có thể nghe ra là đang nói đùa, cũng không nghiêm túc, nhưng ngữ khí vẫn rất uy nghiêm.
“Ngươi lại tự tiện làm chủ à?”
Súc Thanh chớp chớp mắt: “Hắn đâu phải người Minh Giới.”
“Đã đến Minh Giới, đó chính là người Minh Giới, sống hay chết, đi hay ở, đều do ta định đoạt.”
Súc Thanh đột nhiên hô hấp căng thẳng. Khoảnh khắc đó y đồng cảm vào hoàn cảnh của mình — tuy rằng y bị phạt tới Minh Giới, nhưng đúng như lời Minh Vương nói, tới nơi này rồi, trừ phi Minh Vương cho phép, nếu không ai có thể rời đi?
Ý niệm muốn trốn thoát chỉ càng thêm sâu. Có lẽ thời gian càng lâu, y càng khó thoát thân.
Nhưng Súc Thanh đầu óc xoay chuyển cực nhanh, nhanh chóng dời đi chủ đề: “Vậy ta làm hắn đi rồi, Điện hạ phạt ta đi.”
Minh Vương đưa tay véo mặt y, cười khẽ: “Là nên phạt ngươi, vừa mới đỡ hơn một chút, lại có thể to gan lớn mật rồi sao?”
Con tiểu hồ điệp tính xấu không đổi.
“Đầu tiên là thả người rời khỏi Minh Giới, lại tự tiện xông vào Nghị Sự Điện của ta... Ngươi nói xem, ta nên phạt ngươi thế nào mới tốt?”
Súc Thanh dang hai tay về phía Minh Vương: “Vậy... Phạt ta ôm Điện hạ một cái.”
“...”
Thị nữ cúi đầu, im lặng nhanh chóng lui ra.
Minh Vương nhướn đuôi mày: “Cái này cũng tính là phạt ngươi?”
Súc Thanh đáp không đúng trọng tâm: “Ta cảm giác đầu vẫn còn choáng váng, dựa vào Điện hạ mới có thể vững vàng hơn.”
Minh Vương không ôm y, nhưng cũng không buông tay đang véo mặt y ra, Súc Thanh liền chủ động vòng tay lên cánh tay Minh Vương.
Y không đứng dậy, trước sau ngồi ở đó, nhưng kéo Minh Vương lại gần, cuối cùng hai tay quấn lấy eo Minh Vương, áp mặt vào bụng Minh Vương.
Mùi hương kỳ lạ xộc vào lòng hắn, Minh Vương hít một hơi, liền lồng ngực đều là mùi hương của con tiểu hồ điệp.
Dường như là một loại câu dẫn. Nhưng tiểu hồ điệp hôm nay nhìn qua lại vô cùng trong sáng thánh khiết, tựa hồ chỉ là thân thể không thoải mái, muốn làm nũng với hắn.
“Điện hạ thật sự... Không ôm ta một cái sao?”
Trong cổ họng Minh Vương không hiểu sao nghẹn lại, lại nói: “Ngươi biết tự tiện xông vào nơi này hậu quả không?”
“Vừa rồi nếu bị những người khác phát hiện, ngươi đoán họ sau lưng sẽ nghị luận bổn vương thế nào?”
Mê luyến nam thiếp, thần hồn điên đảo. Sắc lệnh trí hôn.
Súc Thanh nói: “Phát hiện cũng tốt, trước đây chính là Điện hạ vắng vẻ ta, nên mới có người dám hạ độc ta.”
“Nếu vài vị đại nhân biết ta ở chỗ này, thì mọi người sẽ biết ta được Điện hạ sủng ái, ít nhất không ai dám ra tay với ta.”
Minh Vương nghe xong đều cứng họng, sau đó trực tiếp bị chọc cười.
Có thể nói ra loại lời này buột miệng thốt ra, lại còn có thể hùng hồn như thế, phỏng chừng khắp thiên hạ cũng chỉ có Súc Thanh.
“Không bằng ta trực tiếp muốn ngươi ở đây, như vậy truyền ra còn càng đặc sắc, mọi người liền có thể cho rằng Minh Vương bị ngươi mê đến thần hồn điên đảo.”
Súc Thanh trong lòng cười lạnh, y mới không cần. Chuyện như vậy truyền ra ngoài chẳng lẽ rất vinh quang sao? Sẽ có người cảm thấy là Minh Vương sai sao?
Không có người sẽ trách cứ Minh Vương đại nhân anh minh thần võ, mọi người chỉ sẽ cảm thấy y là hồ ly tinh đê tiện, câu dẫn Minh Vương bỏ bê chính sự.
Nhưng Súc Thanh lại không thể nói ra lời thật lòng.
“... Vậy phải chờ thân thể ta đỡ hơn chút, hiện tại ta còn choáng váng đầu.”
Minh Vương không đoán được ý nghĩ trong lòng Súc Thanh, cũng không nhìn thấy biểu cảm của y lúc này. Chỉ cảm thấy lời đáp này chính là lời Súc Thanh sẽ nói.
“Được rồi, ngươi không cần thể diện, bổn vương còn muốn mặt mũi, chuyện như vậy truyền ra, thể diện bổn vương để đâu?”
Nhưng lời vừa dứt, Minh Vương vẫn đưa tay bế ngang Súc Thanh lên, sau đó đi về phía bên ngoài.
Súc Thanh hoảng sợ, đưa tay vòng lấy cổ Minh Vương, mở to hai tròng mắt chớp: “... Điện hạ?”
Thật sự bế sao? Y chỉ thuận miệng nói thôi, Minh Vương sao lại thật lòng?
Nhưng biểu cảm ngây ngốc giật mình của Súc Thanh luôn có thể lấy lòng Minh Vương rất tốt. Minh Vương thích y lộ ra loại biểu cảm này, tâm trạng cũng tốt hơn chút.
“Không phải ngươi bảo bổn vương ôm sao?”
“...”
Nhưng y chỉ tiện miệng nói thôi, không ngờ Minh Vương thật sự ôm.
“Bổn vương tự mình ôm ngươi trở về, thế nào, nên đủ thể hiện ngươi được sủng ái rồi chứ?”
Minh Vương thể trạng cao lớn, ôm Súc Thanh ổn định vững vàng, bước chân cũng lớn, không vài bước liền đi ra ngoài.
Chỉ là Súc Thanh lúc tới đi cửa sau, lúc đi bị Minh Vương chính đại quang minh ôm ra cửa chính.
Thị vệ tùy tùng ở cửa đương nhiên thắc mắc y từ đâu toát ra, nhưng lại có ai dám hỏi đâu, chỉ có thể im lặng đi theo phía sau.
Súc Thanh toàn thân rúc vào trong lòng Minh Vương, có thể rõ ràng cảm nhận được đôi tay rắn chắc hữu lực của Minh Vương, cùng với lồng ngực ấm áp dựa vào.
Phía sau đi theo một đống người.
Hùng hồn đi về phía trước.
Nơi đi đến, không người còn dám ngẩng đầu nhìn, tất cả ác ý từng phải chịu trước đó toàn bộ biến mất không thấy, chỉ còn lại sự cung kính quỳ xuống hành lễ.
Quyền lực.
Đây là địa vị và quyền lực chí cao vô thượng ở Minh Giới.
Có thể khiến người ta sợ hãi, cúi đầu xưng thần. Cũng có thể khiến người ta xua như xua vịt, lạc lối bản thân.
Ngay cả chỉ là được Minh Vương ôm vào lòng, hưởng thụ đãi ngộ cáo mượn oai hùm, cũng đủ khiến Súc Thanh trong lòng sinh ra vài phần lâng lâng.
Ai không thích nắm giữ quyền lực? Ai có thể không mộ cường chứ?
Nếu Súc Thanh bị đánh bại hoàn toàn ở Minh Giới, vĩnh viễn không được trở về Tiên Giới, thì có thể như bây giờ, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất của y.
Chỉ tiếc, so với quyền lực có thể hưởng thụ ở Minh Giới, Súc Thanh vẫn cần tự do rời xa Minh Vương hơn.
Y quý mạng sống.
Và chỉ muốn trở lại bên cạnh Tiên Quân.
Minh Vương thấy y trầm mặc không nói, lại có chút không vui: “Sao không nói gì? Chẳng lẽ bổn vương tự mình ôm ngươi còn không hài lòng? Ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Súc Thanh rất khó bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể đưa ra yêu cầu.
“Vậy ta còn muốn thay đổi đại quản gia... Lúc này khẳng định là hắn lén hạ độc ta!”
Minh Vương thật sự không thể ngờ y lại trả lời như vậy. Rốt cuộc là ghét đại quản gia đến mức nào? Sao lại nắm lấy cơ hội liền cắn một miếng, lúc nào cũng không thể bỏ qua?
“Không có bằng chứng, không được nói bậy nữa.”
“Nhưng hắn ghét ta là sự thật, trước đây không chỉ châm chọc ta, còn cắt xén tiền tiêu vặt của ta... Giáp mặt đều dám đối với ta như vậy, chỉ có hắn có lá gan hạ độc ta!”
Minh Vương trầm tư một lát, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ tìm người tra chuyện này.”
Hai thị vệ đi theo phía sau im lặng nhìn nhau một cái.
Cũng may bọn họ chưa từng đắc tội con tiểu hồ điệp này ở bên ngoài, nếu không sớm muộn gì cũng bị hắn thổi gối bên gió thổi chết.
