Chương 19
Mấy ngày sau, đại quản gia bị mất chức.
Minh Vương tự mình hạ lệnh, lý do là tra ra đại quản gia nhiều năm qua lấy việc công làm việc tư, dùng người không khách quan, quản lý không lo có chứng cứ xác thực.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, nguyên nhân thật sự là đại quản gia đắc tội Súc Thanh.
“Đại quản gia quản sự đã bao nhiêu năm, trước đây còn xảy ra chuyện nghiêm trọng hơn đâu... Khi đó Minh Vương Điện hạ còn có thể võng khai một mặt tha cho hắn, sao lần này lại không hề lưu tình, trực tiếp bãi chức hắn?”
“Ai, ngươi nói xem, đương nhiên là vì đại quản gia đắc tội vị tiểu thần tiên kia, Minh Vương Điện hạ đang thế hắn hả giận!”
“... A? Trước đó không phải còn nói hắn sắp thất sủng sao?”
“Cái gì thất sủng, đang được sủng ái đấy!”
“... A?!”
“Đúng vậy, nghe nói mấy ngày trước đây được Minh Vương Điện hạ tự mình ôm, thế mà một đường từ Nghị Sự Đại Điện ôm trở về tẩm điện! Hiện giờ liền ở tẩm cung của Minh Vương Điện hạ, đây là kiểu sủng ái gì chứ, tương lai đổi lại chính phi cũng không nhất định có đãi ngộ như vậy đâu!”
“Minh Vương Điện hạ bị hắn mê đến thần hồn điên đảo, hiện tại ai đắc tội hắn cũng không có kết cục tốt.”
“Phỏng chừng ngay cả đắc tội thị nữ bên cạnh hắn cũng không có kết cục tốt, các ngươi gần đây có thấy Xuân Lê không, kiêu căng tự đắc đến mức nào thì không nói, mặc trên người bộ y phục đẹp đẽ quý giá kia, đều là tiểu thần tiên thưởng cho nàng đấy!”
“... Cái gì?!”
“Đúng vậy, gần đây mỗi ngày ra vào Minh Giới, nghe nói chính là vì mua chút điểm tâm thế gian cho vị tiểu thần tiên kia, ngay cả thị vệ ở cửa ra vào cũng cung kính với nàng, có khi ngay cả thẻ thông hành cũng không kiểm tra, trực tiếp cho đi.”
“Ai, lúc trước nếu cho ta đi hầu hạ thì tốt biết mấy, hiện giờ xuân phong đắc ý chính là ta.”
“Lúc trước nghĩ là một việc dơ bẩn, ai nguyện ý hầu hạ một hồ mị tử như vậy... Không ngờ a, cuối cùng lại là để Xuân Lê cái tiện nhân kia nhặt được bảo.”
“Đúng vậy, nói nhỏ cho các ngươi biết, trước kia Hạ Đào thường xuyên ức hiếp nàng, gần đây nàng đều phải đi vòng quanh Xuân Lê, sợ đụng phải.”
“Đủ rồi đủ rồi, mấy người các ngươi còn muốn làng nước đến khi nào! Nếu để tiểu thần tiên biết các ngươi đang lén lút nghị luận sau lưng, cẩn thận từng người lưỡi khó giữ được!”
“...”
Các hạ nhân tụ tập lại khua môi múa mép lập tức tản ra.
Đây cũng chính là tình hình sinh hoạt thực tế của Súc Thanh gần đây.
Ban đầu còn có người dám mặt đối mặt cười nhạo y, châm chọc y, sau lưng lung tung truyền đủ loại tin đồn về y.
Hiện tại toàn bộ tan biến.
Tuy rằng không biết những người này trong lòng nghĩ thế nào, ít nhất bên ngoài không còn nghe được bất cứ tiếng nói không tốt nào.
Ai có thể nghĩ đến đâu.
Lúc trước mọi người chỉ coi y dùng thủ đoạn đê tiện leo lên giường Minh Vương, mới được thu làm người trong phòng, chẳng qua là một nhân vật nhỏ không tên tuổi, sớm muộn gì cũng bị Minh Vương chơi chán.
Khoảng thời gian đó Súc Thanh liền rất càn rỡ, bắt được ai nói xấu sau lưng, y liền phải đánh người đó một trận. Mọi người đều chán ghét y, chỉ chờ y bị Minh Vương chơi chán.
Sau đó thật sự chờ được tin y va chạm Minh Vương, nghe nói còn động thủ với Minh Vương, sắp bị Minh Vương ghét bỏ.
Mọi người đều chờ xem kịch vui, cũng chờ bỏ đá xuống giếng, muốn nhìn thấy kết cục thê thảm của Súc Thanh, cuối cùng là hình ảnh bị người khác ức hiếp.
Nhưng chờ mãi chờ mãi, hình ảnh mong đợi không thấy, chỉ chờ đến kết quả Súc Thanh lắc mình biến hóa, lại còn phong cảnh hơn cả trước đây.
Không ai biết y dùng thủ đoạn gì, lại có thể khiến Minh Vương đại nhân sủng ái đến mức này.
Sự ghét bỏ hay yêu thích có gì quan trọng, tận mắt thấy ngay cả đại quản gia cũng bị mất chức, mọi người bắt đầu sợ hãi y. Đặc biệt là những người từng đắc tội Súc Thanh, sợ Súc Thanh mang thù, ngày nào đó muốn mạng mình.
Cho nên khoảng thời gian này, Súc Thanh sống rất thoải mái. Không hề khoa trương mà nói, hoàn toàn là những ngày tháng thoải mái tự tại nhất của y kể từ khi đến Minh Giới.
Hơn nữa y gần đây tương đối nghe lời, cùng với việc bị hạ độc, Minh Vương đối với y cũng là ôn hòa chưa từng có, ít nhất không lung tung phát điên nữa.
Thoải mái đến mức có khi Súc Thanh còn sinh ra vài phần hoảng hốt, dường như cứ sống như vậy cũng không tồi.
Nhưng mỗi lần nghĩ đến như vậy, Súc Thanh liền lập tức khiến mình tỉnh táo — thân ở chỗ đối ý tưởng ảnh hưởng lớn nhất, đây mới là nguy hiểm nhất.
May mắn y có ý niệm kiên định hơn, muốn rời khỏi nơi này, muốn trở lại bên cạnh Tiên Quân, cho nên còn có thể chống cự lại tất cả những cám dỗ hoa lệ nhưng hư vô xung quanh.
Mặt khác, kế hoạch trốn đi cũng đang tiến hành rất thuận lợi.
Tiểu Thảo thuận lợi đến Tiên Sơn, gửi thư tín trở về cho y. Sợ bị Minh Vương phát hiện, thư hồi âm không thể gửi thẳng về Minh Giới, mà dừng lại ở nơi Súc Thanh từng tu hành khi còn ở nhân gian.
Xuân Lê cũng không phản bội y, không nói những chuyện này cho Minh Vương, mỗi lần đi nhân gian, sẽ tiện thể mang những thư tín này về.
Súc Thanh tự nhiên nhận được thư hồi âm của Tiên Quân. Đây cũng là thuốc trợ tim khiến y kiên định lựa chọn nhất.
Trong thư, Tiên Quân bày tỏ đã thu lưu Tiểu Thảo, sẽ cho hắn một vị trí nhỏ ở Tiên Sơn, không đến nỗi nơi nơi lưu lạc. Tiếp theo bày tỏ sự quan tâm và lo lắng đối với Súc Thanh, Minh Giới quỷ hoành hành, bảo y phải bảo vệ tốt bản thân.
Cuối cùng, Tiên Quân lại còn bày tỏ sự áy náy đối với y. Lúc trước nghe nói Súc Thanh ác ý tổn thương đồng môn, hắn xuất phát từ thất vọng và phẫn nộ, trong cơn tức giận, mới chịu đồng ý hình phạt như vậy.
Hiện giờ cẩn thận hồi tưởng, Súc Thanh cũng không phải tính cách như vậy, trong đó tất nhiên có hiểu lầm gì đó. Mặc dù Súc Thanh có làm việc như vậy, hình phạt cũng thật sự quá nặng, là do hắn nhất thời hồ đồ, đã không thể bảo vệ tốt Súc Thanh.
Nề hà hình phạt đã hạ, khó có thể rút về, đành phải ủy khuất Súc Thanh. Chờ đến khi phạt kỳ kết thúc, Tiên Quân sẽ tự mình đón y trở về Tiên Sơn, còn sẽ bồi thường cho y, hy vọng y có thể tha thứ quyết định sai lầm của mình.
Kèm theo thư còn có một mảnh lá cây hình con bướm.
Hồi hồi tư cập quyết định ngày xưa, liền có hối ý nảy lên trong lòng, mong rằng Tiểu Thanh tha thứ. Phát hiện một mảnh lá cây dưới gốc cây ở tiểu viện của ngươi. Rất giống ngươi.
Thư tín như vậy lưu lại chỉ sẽ trở thành tai họa, vạn nhất bị Minh Vương phát hiện, sợ là lại phải điên đến long trời lở đất.
Nhưng đây là phong thư đầu tiên giữa y và Tiên Quân, ý nghĩa phi thường, Súc Thanh không nỡ vứt. Gặp chuyện liên quan đến Tiên Quân, y cũng sẽ không tỉnh táo lý trí, chỉ muốn lén lút giấu đi.
Sau khi nhận được thư hồi âm của Tiểu Thảo, Súc Thanh không vội vàng trả lời. Bất động thanh sắc mà qua mấy ngày, xác định Xuân Lê thật sự vô nhị tâm, sẽ không nói những chuyện này cho Minh Vương, mới đề bút viết thư hồi âm cho Tiểu Thảo, lại bảo Xuân Lê mang đi.
Súc Thanh nói cho Tiểu Thảo nơi cất tiền của mình, lại bảo hắn đi tìm người nào làm những việc này, để sắp xếp cho mình vài chỗ ở ẩn. Một số là gần Tiên Sơn, một số khác là ở nhân gian.
Nhưng những nơi này đều dùng để giấu tai mắt người khác, y đã sớm nghĩ kỹ nơi ẩn thân rồi.
Chỉ cần có thể thuận lợi sắp xếp những điều này, Súc Thanh đối với chuyện trốn đi liền tràn đầy tự tin. Bởi vì hiện tại y đã biết thái độ của Tiên Quân, đến lúc đó nếu thật sự xảy ra chuyện bất ngờ nào, y còn có thể tìm kiếm sự che chở của Tiên Quân.
Súc Thanh rất hiểu Tiên Quân. Phẩm hạnh đoan chính nghiêm nghị, thanh chính liêm minh. Mọi việc đều là phạt là phạt, thưởng là thưởng, vô cùng quang minh lỗi lạc.
Cho nên lúc ban đầu Súc Thanh mới lo lắng, sợ Tiên Quân biết chuyện sẽ tức giận, không chịu nhận y. Nhưng nhìn thư hồi âm của Tiên Quân, Súc Thanh liền có tự tin, đến lúc đó nếu thật sự cùng đường, Tiên Quân sẽ không mặc kệ y.
Mọi việc đều đang phát triển theo hướng tốt.
Trừ thân thể của chính Súc Thanh.
Kể từ khi trúng độc, mỗi miếng ăn của Súc Thanh đều phải trải qua thử độc trước. Theo lý thì không còn ai hạ độc y nữa, thuốc đắng muốn mạng càng ngày càng uống, nhưng mạch tượng của Súc Thanh vẫn hỗn loạn, trước sau đã đổi qua vài vị đại phu, nhưng không ai chẩn đoán ra nguyên do.
Trạng thái của Súc Thanh lại càng quái lạ. Nói là tốt hơn trước đi, mỗi ngày quyện quyện, trông như ngủ không tỉnh, thực tế cũng xác thật ngủ không tỉnh, có thể nằm liền không ngồi. Rốt cuộc có thể diễu võ dương oai thì lại rất ít khi ra khỏi cửa.
Nhưng nói là không tốt hơn trước đi, ăn uống lại tốt hơn nhiều, mỗi ngày không phải ăn thì là ngủ, sắc mặt không chỉ hồng hào lên, còn mượt mà hơn, người cũng mập lên không ít.
Các vấn đề khác đều dễ nói, sự khó chịu trên cơ thể là bất đắc dĩ nhất, Súc Thanh không có biện pháp giải quyết ngay lập tức, chỉ có thể giao phó thời gian từ từ.
Gần đây y đều ngủ ở tẩm điện của Minh Vương, những người hầu hạ xung quanh và thị vệ ở cửa đều tăng gấp đôi.
Nhưng tất cả mọi người biết Minh Vương sủng y, Súc Thanh cho dù ngủ đến mặt trời lên cao, toàn bộ trong điện đều im ắng, không ai dám lên tiếng quấy rầy y.
Ngày này giống như bị hạ mộng hãn dược vậy, lại ngủ thẳng đến sau giờ ngọ.
Minh Vương không biết y vẫn còn ngủ, cũng không biết y ngủ nhiều như vậy, vừa vặn trở về, gặp thị vệ bên ngoài điện lười nhác, trong điện càng im ắng, không thấy một bóng người, lại càng không thấy bóng dáng Súc Thanh.
Cảnh tượng quá mức trống vắng, không có nửa điểm tiếng động, lại càng không có mùi hương trên người Súc Thanh.
Minh Vương trong lòng không hiểu sao có một loại bực bội không nói nên lời.
“Người đâu? Người đều đi đâu?”
Thế mà không ai trả lời.
Vì Súc Thanh vẫn còn ngủ, bên trong không có việc gì làm, lại sợ phát ra tiếng động làm phiền Súc Thanh, trừ Xuân Lê hầu hạ bên người ra, tất cả mọi người đã đi ra ngoài.
Minh Vương nhíu mày, quen vừa về liền ngửi thấy mùi hương trên người Súc Thanh, đột nhiên không có gì cả, hắn khó có thể chấp nhận.
Giọng nói lớn hơn chút. Trực tiếp biến thành tiếng gầm nhẹ mang theo tức giận.
“Nơi này là hầu hạ như vậy sao? Thế mà không có một người nào?”
Mới rống hai lần, lúc này mới có người hoảng loạn chạy tới, vội vàng quỳ xuống: “... Điện hạ, Điện hạ thứ tội.”
“Người đều đi đâu rồi, nơi này sao có thể không có một ai!”
“... Bẩm Điện hạ, Tiểu tiên vẫn đang ngủ, bọn nô tỳ không dám phát ra tiếng động, sợ đánh thức Tiểu tiên, tỷ tỷ Xuân Lê bảo chúng ta đều đi ra ngoài.”
Nghe nói Súc Thanh vẫn còn ngủ, Minh Vương đi nhanh về phía tẩm gian.
Cách một khoảng cách, Xuân Lê không nghe thấy tiếng động bên ngoài, đang dựa vào ghế dựa gian ngoài ngủ gật.
Minh Vương đi nhanh qua, khí tràng lạnh lẽo dâng lên làm nàng tỉnh giấc, vội vàng đứng lên hành lễ: “... Gặp qua Điện hạ!”
Nhưng Minh Vương ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho nàng, lướt qua trong nháy mắt, đi thẳng về phía Súc Thanh.
Súc Thanh ngược lại nghe được tiếng động bên ngoài.
Minh Vương lớn tiếng khiến y tỉnh giấc, mơ mơ màng màng vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy Minh Vương đã đứng trước mặt, đang nhíu mày nghiêm trọng nhìn chằm chằm mình.
Súc Thanh bị dọa sợ, bụng đều thắt lại, nén cơn xúc động muốn mắng người, lập tức tỉnh táo: “Điện hạ...”
Chẳng lẽ lại muốn phát điên? Trông có vẻ không ổn chút nào a?
Minh Vương ngồi xuống mép giường, đưa tay sờ sờ mặt Súc Thanh, lúc này mới như trút được hơi thở, ngữ khí đạm nhiên nói: “Hôm nay ngủ muộn rồi.”
Minh Vương sẽ không nói, vừa rồi thấy trong điện trống trơn, lại không ngửi thấy mùi hương trên người Súc Thanh, hắn còn tưởng rằng Súc Thanh đã biến mất.
