Chương 17
Súc Thanh ngủ một giấc rất quen thuộc.
Không biết Minh Vương hỏi chuyện kết thúc khi nào, suốt quá trình y không hề nằm mơ, mở mắt ra đã là hừng đông, trên giường chỉ còn lại một mình y.
Sờ sờ vị trí bên cạnh, vẫn còn chút hơi ấm, Minh Vương đại khái mới đi không lâu.
Đương nhiên, cho dù không sờ, Súc Thanh cũng biết Minh Vương đã ở lại bầu bạn y qua đêm — vì toàn thân linh lực lại dồi dào thêm không ít, cảm giác khó chịu vì trúng độc cơ hồ biến mất hoàn toàn.
Tuy rằng hiệu quả không bằng lúc điên loan đảo phượng tốt như vậy, nhưng đối với Súc Thanh vẫn rất thần kỳ.
Thật là lạ? Sao gần đây chỉ cần đến gần Minh Vương, y lại có thể không ngừng hấp thụ linh lực của hắn?
Minh Vương thật sự không phát hiện sao? Y có thể hút tới trình độ nào? Sẽ không hút khô Minh Vương đi?
Nhưng nghĩ xong, lại cảm thấy hơi buồn cười, vui vẻ lăn hai vòng trên giường sau, Súc Thanh không nhanh không chậm bò dậy.
Tốt nhất là có thể hút khô Minh Vương. Coi như không tốn sức liền báo được thù.
Nghe thấy tiếng động bên trong, rất nhanh có thị nữ đi vào, vẫn là Xuân Lê.
Súc Thanh lập tức cảm thấy an tâm. Minh Vương buông tha Xuân Lê là tốt rồi, sắp xếp của y có thể thuận lợi thực thi tiếp.
Điều này khiến Súc Thanh hiếm thấy lộ ra nụ cười, còn chủ động quan tâm Xuân Lê.
“Hôm qua dọa sợ ngươi rồi sao?”
Hốc mắt Xuân Lê vốn đỏ hoe, Súc Thanh còn chưa dứt lời, nàng vừa nói đã lập tức nước mắt chảy xuống, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Súc Thanh.
“... Ngày hôm qua nhờ Tiểu tiên tin tưởng, nguyện ý cầu tình cho nô tỳ, nếu không nô tỳ đã không còn được gặp lại Tiểu tiên!”
Súc Thanh không thích từ “cầu tình”, khiến y trông có vẻ rất vô dụng khi đối mặt với Minh Vương. Mặc dù sự thật đúng là như vậy, y trước mặt Minh Vương chính là rất vô dụng.
“... Mạng này của nô tỳ là Tiểu tiên cứu, từ nay về sau, nô tỳ chính là người của Tiểu tiên! Chết vì Tiểu tiên cũng không chối từ!”
Lời này Súc Thanh thích nghe, tâm trạng lại tốt hơn chút.
Ngày hôm qua cứu nàng, đơn giản là trên người nàng có thẻ thông hành, không ngờ còn có thể thu hoạch được kết quả bất ngờ như vậy.
“Được rồi, đứng lên đi, nói không chừng ngươi thật sự có cơ hội chết vì ta...”
Ngữ khí Súc Thanh nửa thật nửa giả, nhưng trong lòng rất rõ ràng, đến lúc đó nếu thật sự gặp phải tình huống đặc biệt nào đó, y thật sự sẽ ra tay với Xuân Lê, tuyệt đối sẽ không nương tay.
Nhưng Xuân Lê đứng dậy từ mặt đất, ánh mắt cũng rất kiên định: “... Vâng! Chết vì Tiểu tiên, nô tỳ cam tâm tình nguyện!”
Súc Thanh cười cười, đương nhiên sẽ không quá mức tin tưởng. Y không phải kẻ ngốc, nếu đối phương vừa tỏ lòng trung thành liền tin là thật, y cách bị hại chết sẽ không còn xa.
Y đến Minh Giới được bao lâu? Xuân Lê lại ở Minh Giới bao lâu? Tương lai muốn xảy ra chuyện gì, lẽ nào Xuân Lê thật dám vì y phản kháng Minh Vương sao?
“Điện hạ đi khi nào?”
“Điện hạ rời đi có một lát rồi... Có vài vị đại nhân đến, có chuyện quan trọng thương nghị, nói xử lý xong sẽ trở về.”
Súc Thanh cũng không ngoài ý muốn, Minh Vương đương nhiên không thể lúc nào cũng bầu bạn với y.
Xuân Lê đã trở lại, y lại càng không cần Minh Vương bầu bạn.
Súc Thanh nói: “Thay ta rửa mặt chải đầu thay quần áo đi, ta lát nữa muốn đi thư phòng.”
“Vâng.”
Rửa mặt chải đầu thay quần áo, ăn đồ ăn, nhíu mày uống xong thuốc, Súc Thanh đi thư phòng.
Bên này vẫn luôn có thư phòng, chỉ là Súc Thanh rất ít khi tới.
Súc Thanh từ trước đến nay không hứng thú với việc đọc sách viết chữ, nhiều nhất là xem tiểu thuyết diễm tục lưu hành thế gian. Y là yêu quái tu luyện thành tiên từ nhỏ, vì vậy đại bộ phận tinh lực đều đặt vào tu luyện, không có thời gian dư thừa để học chữ.
Sau khi trở thành tiểu quản sự của sơn Tiên Quân, việc không biết chữ gặp phải rất nhiều phiền toái, mới không thể không học.
Hồi tưởng lại khi đó, vẫn là Tiên Quân tự mình dạy y viết chữ. Cho nên mặc dù lại không thích, Súc Thanh vẫn lấy ra mười hai vạn phần nghiêm túc khắc cốt ghi tâm, không muốn phụ lòng ý tốt của Tiên Quân, mỗi ngày đều rất dụng công.
Nhưng có một số thứ hoàn toàn là xem thiên phú, Súc Thanh lại không có thiên phú viết chữ, mặc dù học hành nghiêm túc như vậy, vẫn không viết ra được chữ nhỏ tinh tế đẹp đẽ. Chữ y viết ra luôn rất to, rất chiếm chỗ, cũng khó coi, miễn cưỡng chỉ có thể coi là tinh tế.
Xuân Lê ở một bên mài mực cho y, nhìn thấy chữ Súc Thanh viết, liền nhịn không được cười. Không ngờ Súc Thanh sinh ra đẹp như vậy, ngay cả ngón tay cũng thon dài tú lệ, viết ra chữ lại lung tung rối loạn, hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài của y.
Súc Thanh lạnh lùng nhìn nàng một cái: “Chê chữ ta xấu?”
Xuân Lê lập tức thu lại ý cười: “... Không có, nô tỳ không dám.”
Khẩu thị tâm phi: “Chữ Tiểu tiên phóng khoáng hào sảng, tiêu sái tự nhiên, một chút cũng không xấu.”
Chỉ cần thật lòng muốn khen, luôn có thể tìm được góc độ để khen.
Súc Thanh nghe xong đều cảm thấy buồn cười. Y rất có tự mình hiểu lấy, biết có một số lời không thể tin là thật.
“Ngươi đi gọi Tiểu Thảo đến đây, ta có lời muốn nói với hắn.”
“Vâng.”
Thị nữ đi gọi người, Súc Thanh viết xong nội dung còn lại, bỏ vào phong thư sau, niệm pháp thuật.
Tuy rằng độc tố trong cơ thể vẫn chưa tiêu trừ, nhưng nhờ linh lực của Minh Vương, pháp thuật của Súc Thanh đều nhanh chóng được tăng lên.
Chờ y làm xong, Xuân Lê vừa lúc dẫn Tiểu Thảo tới.
Tiểu Thảo bị tư thế ngày hôm qua dọa sợ, buổi sáng cũng không dám đi qua chỗ Súc Thanh, sợ đụng phải Minh Vương, thấy mình không vừa mắt liền kéo mình ra ngoài chém chết.
Súc Thanh không mặn không nhạt hỏi trước một câu: “Ngươi không sao chứ, hôm qua cũng bị dọa sợ?”
Tiểu Thảo không lên tiếng, chỉ là dùng sức gật gật đầu.
“Minh Vương rất đáng sợ phải không?”
“...”
Cho dù trong lòng vô cùng tán thành, Tiểu Thảo ngoài miệng cũng không dám thừa nhận.
“Hôm qua chỉ có ngươi bình an vô sự, kết quả mức độ này liền dọa ngươi sợ rồi, ta làm sao tin tưởng ngươi có thể làm việc cho ta?”
Nghe vậy, Tiểu Thảo sợ hãi ngẩng đầu lên.
“Ta, ta ——”
Muốn nói mình đối với Súc Thanh là thật lòng, vì Súc Thanh cái gì cũng nguyện ý làm, nhưng lời nói đến bên miệng, thực tế ngay cả dũng khí để nói ra cũng không có.
“Quan điểm của ta về ngươi vẫn như trước đây, ngươi cũng không thuộc về Minh Giới, muốn rời đi bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.”
Tiểu Thảo vội nói: “... Không, ta không rời đi! Ta muốn ở lại bên cạnh Tiểu tiên!”
“Nhưng nếu ngươi cứ luôn vâng vâng dạ dạ, nhát gan sợ phiền phức như vậy, ta cũng không cần ngươi lưu lại.”
Súc Thanh nói rất vô tình: “Ngươi không giúp được việc của ta, đối với ta mà nói một chút tác dụng cũng không có.”
Tiểu Thảo vô cùng hoảng loạn, sợ cứ như vậy bị Súc Thanh vứt bỏ, vừa rồi còn không nói ra lời, giờ phút này ngữ khí kiên định.
“... Sẽ không, ta sẽ không bao giờ như vậy! Cảnh tượng hôm qua, ta lần đầu tiên chứng kiến, thật sự sợ hãi... Nhưng sau này tuyệt đối sẽ không như vậy!”
Giọng nói đều dần dần to lên.
“Vì Tiểu tiên, ta sẽ trở nên cái gì cũng không sợ! Thật sự, xin Tiểu tiên tin tưởng ta! Gặp lại Minh Vương Điện hạ, ta cũng sẽ không sợ! Vì Tiểu tiên ta có thể đánh cược tất cả!”
Súc Thanh mới không tin hắn có thể làm được. Một kẻ bản tính nhát như chuột, làm sao có thể hô vài tiếng khẩu hiệu liền thoát thai hoán cốt?
Nhưng sự trung thành biểu hiện không tồi, Súc Thanh thích sự giác ngộ như vậy của hắn.
“Ngươi thật sự có thể làm được?”
Tiểu Thảo trả lời nhanh chóng kiên quyết: “Ta có thể!”
“Tốt, nếu đã như vậy, trước mắt ta có chuyện muốn giao cho ngươi đi làm.”
“Tiểu tiên cứ việc phân phó, ta nhất định dốc hết sức!”
“Ta muốn ngươi rời khỏi Minh Giới.”
Tiểu Thảo cứng đờ: “Tiểu tiên, ta ——”
“Nghe ta nói hết đã.”
Súc Thanh nói tiếp: “Không phải ta muốn đuổi ngươi rời đi, mà là ta hiện tại không ra được Minh Giới, cần ngươi thay ta đi làm chút việc.”
Tiểu Thảo lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Ta cũng giống như ngươi, không thuộc về Minh Giới, chỉ là có nguyên nhân khác, nên mới tạm thời lưu lại nơi này.”
“Nhưng chỉ cần qua hơn một năm nữa, ta là có thể rời đi.”
Súc Thanh cố ý không tránh Xuân Lê, nói những điều này trước mặt nàng. Bởi vì đây không phải bí mật gì, không ít người đều biết Súc Thanh là bị phạt tới đây. Y cũng đang thử xem Xuân Lê có bao nhiêu phần đáng tin, có thể hay không đem chuyện hôm nay nói cho Minh Vương.
“Ngươi nói ngươi muốn đi theo ta, đến lúc đó ta đi rồi, ngươi chẳng lẽ còn muốn tiếp tục lưu lại Minh Giới sao?”
“Ta đi theo Tiểu tiên! Tiểu tiên đi đâu ta liền đi đó!”
“Tốt, ta ở đây có hai phong thư, ngươi đều mang theo.”
“Chờ ngươi sau khi rời khỏi đây, phong thư này sẽ dẫn dắt ngươi đi đến Vĩnh Ninh Tiên Sơn, đó là nơi ta từng sinh sống.”
“Phong thư này... Ngươi thay ta giao cho Vĩnh Ninh Tiên Quân.”
Súc Thanh đương nhiên không viết lung tung gì trên thư, mọi việc đều phải từng bước một.
Phong thư này, y chỉ viết Tiểu Thảo là người mình quen biết, hy vọng Tiên Quân nể mặt mình, có thể thu lưu hắn không nơi nương tựa.
Nhưng đây cũng là một ván cờ không biết hậu quả, nguy hiểm rất lớn.
Nếu Tiểu Thảo có thể làm được.
Nếu Xuân Lê có thể tin tưởng.
Thì y mới có thể thực thi sắp xếp tiếp theo.
Chỉ có Tiểu Thảo đi ra ngoài, mới có người thay y bố trí nơi đặt chân sau khi chạy trốn. Chỉ có Xuân Lê đáng tin, mới có thể truyền lại tin tức giữa y và Tiểu Thảo.
“Còn có phong thư này, ngươi giữ kỹ, ta đã niệm pháp thuật trên đó, ngươi có thể dùng nó hồi âm cho ta, nó sẽ dừng lại ở nơi an toàn.”
Linh lực hấp thụ từ Minh Vương đã phát huy tác dụng. Súc Thanh đã thiết lập pháp thuật cấp cao phức tạp khó giải trên phong thư, với lực lượng của Xuân Lê và Tiểu Thảo căn bản không thể giải được, ngoại trừ người y chỉ định, không ai nhìn thấy nội dung.
“Gan ngươi quá nhỏ, Minh Giới không thích hợp với ngươi, không bằng đi đến Tiên Sơn chờ ta trước, trong lúc này làm chút việc khác cho ta.”
Sắc mặt Tiểu Thảo rối rắm, hiển nhiên là không có tự tin, sợ mình làm không tốt. Nhưng nhìn Súc Thanh, hắn lại càng muốn ở lại bên cạnh Súc Thanh.
Bởi vì trong lòng Tiểu Thảo, Súc Thanh chính là một tồn tại rất lợi hại. Cảnh tượng ngày hôm qua, Minh Vương nổi giận, sinh tử mọi người đều nằm trong ý niệm của hắn. Nhưng Súc Thanh chỉ dăm ba câu là có thể hóa giải cảm xúc của Minh Vương.
Không chỉ như vậy, trong tình huống lúc đó, trước mặt đầy rẫy hạ nhân, Súc Thanh còn dám đẩy lỗi lên người Minh Vương. Mặc kệ điều này có bao nhiêu phần nghiêm túc, hay là Súc Thanh dùng phương thức tùy hứng làm nũng, tóm lại nhìn thế nào cũng là Súc Thanh đang đắn đo Minh Vương.
Tuy rằng Minh Vương hung ác tàn nhẫn, lạnh lùng vô tình, trông là chúa tể của tất cả, nhưng trong mắt Tiểu Thảo, Súc Thanh, người có thể tả hữu vị chúa tể này, càng cao cấp hơn một bậc.
Lòng hắn tràn đầy sự sùng bái và hướng tới Súc Thanh, không ngừng ảo tưởng mình cũng có thể trở nên lợi hại giống như Súc Thanh. Cho nên không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Cuối cùng Tiểu Thảo vẫn nắm chặt nắm tay, kiên định đáp: “... Được! Ta đã biết! Ta sẽ làm theo phân phó của Tiểu tiên!”
“Lúc này mới giống lời nói.”
Súc Thanh cuối cùng có chút ý cười chân thật.
“Ta đối với ngươi chỉ có một yêu cầu, đó chính là không thể nói cho bất cứ ai, bất cứ chuyện gì của ta ở nơi này.”
Việc trở thành nam thiếp trên giường của Minh Vương, chuyện này tuyệt đối không thể để Tiên Quân biết.
“... Vâng, ta đã biết!”
Thuận lợi tiễn Tiểu Thảo đi, Súc Thanh hỏi Minh Vương ở đâu, rồi từ từ đi đến chỗ Minh Vương.
Chuyện Tiểu Thảo rời đi có thể lớn có thể nhỏ.
Nếu Minh Vương không để tâm, đó chỉ là một chuyện nhỏ vặt vãnh, ngay cả nghe cũng là một sự lãng phí thời gian. Nhưng nếu Minh Vương đột nhiên nảy sinh nghi ngờ, nói không chừng sẽ nghi ngờ Súc Thanh có mục đích riêng.
Minh Vương không phải kẻ ngốc, muốn lừa gạt không đơn giản như vậy. Cho nên thay vì để Minh Vương biết chuyện này từ miệng người khác, không bằng y chủ động tiết lộ. Dù sao điều này cũng rất quan trọng.
Lúc này Minh Vương đang ở Nghị Sự Đại Điện cùng vài vị quan viên Minh Giới thương lượng chính sự.
Súc Thanh không chờ ở cửa chính, đi thẳng cửa sau, muốn đi vào bên trong.
Ban đầu thị vệ còn không chịu cho đi: “Điện hạ có lệnh, bất luận kẻ nào không được tự ý vào.”
Lúc này không cần Súc Thanh mở miệng, Xuân Lê đã nói trước: “Ngay cả Tiểu tiên ngươi cũng dám cản? Quay đầu lại Minh Vương Điện hạ là người đầu tiên muốn ngươi đẹp mặt.”
“Khó khăn lắm mới có cơ hội lấy lòng Tiểu tiên, ngay cả chút linh hoạt này cũng không nắm bắt được, trách không được chỉ có thể trông coi cửa sau này.”
Súc Thanh vừa lòng. Lúc này mới xứng làm thị nữ của y.
Thị vệ quả nhiên do dự.
Tính xấu của Súc Thanh ai cũng biết, mà y lúc này đâu chỉ là phục sủng, thậm chí còn được sủng ái hơn trước.
Không dám đắc tội Súc Thanh, không bao lâu, vẫn để y đi vào.
Súc Thanh hôm nay mặc trang phục nhã nhặn, một thân trắng, trừ đai lưng màu tím nhạt, không còn màu sắc nào khác, cũng không đeo thêm trang sức bạc.
Ngày thường đi đứng đinh linh leng keng rung động, giống như một con tiểu hồ điệp ồn ào bay tới bay lui. Hôm nay lại rất yên tĩnh.
Nhưng Minh Vương vẫn là người đầu tiên phát hiện sự hiện diện của y.
Bởi vì không khí tràn ngập mùi hương kỳ dị từ trên người Súc Thanh.
