THIẾU GIA NGỐC NGHẾCH CŨNG PHẢI XẮN TAY GIÚP VỢ BẺ BẮP

Chương 9

Đông Văn rên rỉ đòi tôi ôm, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên hôn vào môi tôi một cái.

Từ khi bạn bè anh rời đi, Đông Văn luôn tỏ ra tủi thân, ngay cả bẻ bắp cũng ủ rũ, cả người héo hon.

Tôi hỏi Đông Văn: “Anh có nhớ nhà không?”

Nhớ nhà, nên mới gọi bạn bè đến?

Tôi lại hỏi: “Có muốn gọi chú dì đến ở hai ngày không?”

Đông Văn không nói gì, hít hít mũi, bĩu môi, trông có vẻ hơi kháng cự.

Nhưng rất nhanh, anh lại thay đổi thái độ, vỗ tay rất hưng phấn.

“Gọi cha mẹ đến! Cha mẹ đến!”

Nghe thấy Đông Văn nhớ họ, cha mẹ Đông ngay trưa hôm đó đã vội vã đến làng.

Vừa nhìn thấy Đông Văn, hai người lập tức rưng rưng nước mắt.

Chưa kịp nói gì, trong tay họ đã bị nhét vào găng tay.

“Bắp!” Đông Văn cười ngây ngô kéo họ về phía ruộng bắp, “Bắp! Cha mẹ, cùng nhau, bẻ bắp!”

“Ây được!” Cha Đông vội vàng gật đầu, “Đi đi đi, đi ngay bây giờ.”

Cha mẹ Đông đi theo Đông Văn bẻ bắp.

Lúc đầu, hai người học theo ra vẻ làm được, ánh mắt nhìn Đông Văn phức tạp và đầy hối lỗi.

Sau đó, hai người thất thần, thậm chí còn chưa kịp ăn cơm tối đã bỏ chạy.

Đông Văn phát hiện ra thì mất kiểm soát cảm xúc, khóc lóc đòi họ quay lại.

Cuối cùng, vì không thể chịu đựng được vẻ mặt tủi thân đó của Đông Văn.

Cha mẹ Đông đành chịu thua quay lại làng, cho đến khi bẻ bắp xong mới chịu về.

Đến đây, vụ thu hoạch mùa thu này đã kết thúc hoàn hảo.

 

back top