THIẾU GIA NGỐC NGHẾCH CŨNG PHẢI XẮN TAY GIÚP VỢ BẺ BẮP

Chương 8

Trên đường đi tìm Đông Văn, tôi bắt gặp Đông Văn đang dẫn bạn bè quay về.

Vừa nhìn thấy tôi, Đông Văn lập tức cười ngây ngô lao đến ôm tôi.

“Bảo Bối, đón tôi.”

Anh chỉ vào phía sau: “Bạn, bạn của tôi, bạn hồi nhỏ.”

Nói xong, giọng Đông Văn hạ thấp hơn một chút: “Họ cũng bẻ bắp, cũng bẻ.”

Hai người bạn bị Đông Văn dọa giật mình, nhanh chóng hoàn hồn, giơ tay chào tôi.

“Tôi là Lâm Thu, cậu ấy là Trần Nghiên, tụi tôi đều là bạn thân từ nhỏ của Đông Văn.” Nói rồi cậu ấy vỗ vỗ ngực, “Là anh em lớn lên cùng nhau.”

“Chào hai cậu, tôi là Khâu Khê.”

Dưới ánh mắt của hai người, tôi đành dẹp bỏ ý định túm tai dạy dỗ anh, giữ lại chút thể diện cho anh.

“Đi lối này, hai cậu chưa ăn cơm đúng không? Nhà tôi hầm dưa chua.”

Lâm Thu hăm hở kéo Trần Nghiên đi theo.

Ăn món dưa chua hầm thịt lợn, mắt Lâm Thu sáng rực, cậu ấy không kịp nói lời nào, ôm bát cơm vùi đầu vào ăn.

Ăn uống no nê, Lâm Thu mãn nguyện nằm dài trên giường sưởi.

“Ở đây thật tốt, hay là sau này hai tụi mình cũng chuyển vào núi sống đi.”

“Sao cũng được.”

Lâm Thu cười rồi ngủ thiếp đi.

Đến ngày hôm sau, cậu ấy không còn cười nổi nữa.

Lâm Thu bẻ bắp cả ngày, ăn cơm xong là lăn ra ngủ khò khò trên giường sưởi, ngay cả Trần Nghiên định vận động với cậu ấy cũng tắm rửa xong rồi nằm xuống bên cạnh Lâm Thu mà ngủ say.

Vài ngày trôi qua, Lâm Thu thực sự không chịu nổi những ngày mở mắt ra là làm việc này, nhân lúc không có ai lén hỏi Đông Văn.

“Cả cánh đồng lớn này là của nhà người yêu cậu sao?”

“Lớn à?” Đông Văn nhìn thoáng qua, “Cũng chỉ hai mươi mấy mẫu thôi.”

“Cái làng này hơi lạc hậu, ngay cả máy móc cũng không có.”

“Tôi cũng không ngờ.” Đông Văn im lặng một lúc, “Năm nay cứ thế này đã, năm sau tôi sẽ mua máy móc cho họ, hai cậu cố gắng lên, không còn nhiều bắp nữa đâu.”

Lâm Thu lập tức cảm thấy chóng mặt: “Cậu nói thì dễ, cậu xem Trần Nghiên mệt đến mức nào rồi?”

“Thế này chẳng phải tốt sao.” Đông Văn nhìn Trần Nghiên đang mệt lả nằm trên ruộng.

Thiếu gia từ nhỏ sống trong nhung lụa mệt đến mức lấy đất làm giường, trên người đắp từng lớp thân cây bắp, miệng còn ngáy khò khò.

“Cậu chẳng phải rất ghét bị Trần Nghiên quấn lấy sao? Bây giờ anh sẽ không quấn cậu nữa.”

Lâm Thu: “...”

Cậu ấy nhìn bản thân mình cũng đang nằm dài trên đất như Trần Nghiên: “Nói cứ như tôi không mệt vậy.”

“Cậu cứ nói đi.” Lâm Thu nhắm mắt lại, “Theo tốc độ của tụi mình, bao giờ mới xong?”

“Ba bốn ngày nữa chăng? Tôi cũng không rõ.”

Lâm Thu tuyệt vọng: “Thà c.h.ế.t mệt ở nhà còn hơn.”

Tối hôm đó, Lâm Thu đã cưỡi xe điện của Trần Nghiên chạy mất.

Trong căn phòng trống chỉ còn lại một tờ giấy.

Trên tờ giấy có hai lời nhắn.

Có việc, rất gấp, đi trước đây. – Trần Nghiên.

Một lời nhắn khác.

Không được, thuê người đi. – Lâm Thu.

 

back top