THIẾU GIA NGỐC NGHẾCH CŨNG PHẢI XẮN TAY GIÚP VỢ BẺ BẮP

Chương 4

Tôi vội vàng xách đồ về nhà.

Chưa kịp đến gần, tôi đã nghe thấy tiếng tru tréo vọng ra từ sân.

Hơi buồn bã, lại pha chút thê lương, nghe xong khiến đầu óc ong ong.

Nghe thấy tiếng mở khóa, tiếng hú trong nhà lập tức dừng lại.

Một tràng tiếng bước chân dồn dập, Đông Văn mạnh mẽ xông ra khỏi cửa, ôm chầm lấy tôi như thể gặp được vị cứu tinh.

Anh khóc thút thít, miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Đừng đi, đừng nhốt tôi, hu hu…”

Tầm mắt tôi vượt qua vai Đông Văn nhìn vào trong nhà.

Quả nhiên là một cảnh tượng hỗn loạn, ngay cả thùng rác cũng bị Đông Văn đụng đổ, rác vương vãi khắp sàn.

Tôi lập tức đau đầu, không ngừng suy nghĩ có nên đưa Đông Văn về lại không.

Đông Văn như thể nhận ra điều gì, lon ton chạy vào nhà dọn dẹp thùng rác.

Anh rửa tay, không kịp lau khô, vẩy vẩy rồi lại chạy ra ôm tôi.

Mũi tôi đau buốt vì bị khối cơ bắp trên người Đông Văn đụng trúng. Nhìn Đông Văn vạm vỡ như vậy, đột nhiên tôi chợt nhận ra.

Thể trạng tốt như thế này mà không bẻ bắp thì thật đáng tiếc.

Dắt anh đến ruộng bắp không chỉ có thể trông chừng anh, mà còn tiện thể làm việc, một công đôi việc!

“Đông Văn.” Tôi vỗ vào eo anh.

Đông Văn đang rên rỉ làm nũng ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi nhếch môi.

“Dẫn anh đi chơi nhé?”

 

back top