Tôi tìm quần áo cũ trong nhà cho Đông Văn mặc, nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, tôi lại tìm một chiếc khăn rằn hoa buộc lên đầu anh.
Đông Văn trang bị đầy đủ, cộng thêm thân hình vạm vỡ, trông anh có vẻ rất tháo vát.
Tôi gật đầu hài lòng, dắt Đông Văn đến ruộng bắp.
“Sao con lại dẫn nó đến đây?” Mẹ tôi nhìn sang, “Thằng bé lớn lên ở thành phố làm sao làm nổi việc này!”
“Không sao đâu, coi như ra ngoài đi dạo.” Tôi đeo găng tay cho Đông Văn, “Cứ nhốt trong nhà mãi cũng không tốt.”
Sau khi hướng dẫn đơn giản, Đông Văn bắt đầu bẻ bắp.
Anh đứng cạnh tôi, hiệu suất rất chậm, thỉnh thoảng còn bị côn trùng trong ruộng làm cho sợ hãi.
Đông Văn nhích lại gần chỗ tôi, thấy tôi không để ý đến anh, anh đành cắn răng đá con côn trùng đi rồi lại cố gắng bẻ bắp.
Cả buổi chiều, Đông Văn không bẻ được bao nhiêu bắp, ngược lại còn tự làm mình lấm lem bùn đất, dơ như vừa lăn lộn trong bùn.
Tốc độ làm việc của tôi chậm lại.
Nhìn Đông Văn dơ bẩn, tôi cảm thấy đau lòng. Những ký ức mà tôi cố gắng hết sức để quên lãng lại trỗi dậy như măng mọc sau cơn mưa xuân.
Mối tình này bắt đầu từ sự theo đuổi của Đông Văn.
Lúc đó, mỗi ngày tôi đều chiến đấu với một bản thân khác trong đầu.
Một bên bảo tôi nên thuận theo bản tâm, bên kia bảo đàn ông không nên thích đàn ông.
Đông Văn hiểu sự giằng xé của tôi, chưa bao giờ ép buộc tôi phải đưa ra lựa chọn.
Anh ngày ngày ở bên tôi, dùng hành động để bày tỏ sự nghiêm túc của anh đối với mối quan hệ này.
Chính Đông Văn đã giúp tôi kiên định với bản thân mình, và cũng chính anh đã không chút lưu tình mà bỏ rơi tôi ra đi.
Tôi hít hít mũi, hốc mắt cay xè.
Vậy thì, anh bây giờ có ngốc đi nữa thì có liên quan gì đến tôi?
Dù Đông Văn đã trải qua chuyện gì, dù anh có trở nên thế nào đi nữa cũng là do anh tự chọn, tại sao tôi phải mất công chăm sóc anh?
Còn giữ anh lại để mình nhìn thấy mà khó chịu?
Rõ ràng là anh đáng đời!
Nghĩ đến đây, ý định đưa Đông Văn về lại càng thêm kiên quyết.
Buổi chiều, tôi về nhà sớm, cùng Đông Văn chạy xe điện ra khỏi làng.
Chạy xe hơn hai tiếng, cuối cùng tôi cũng tìm thấy biệt thự nhà Đông Văn.
Nhìn ngôi nhà kiểu châu Âu đó, tôi bỗng thấy buồn rầu.
Gia đình Đông Văn mở công ty, có chút tiền.
Nếu không xảy ra chuyện này, chắc bây giờ anh đã làm Tổng giám đốc này Tổng giám đốc nọ rồi, nói không chừng còn kết hôn.
“Anh ở yên đây, không được chạy lung tung, cha mẹ anh sắp ra đón anh rồi.”
Đông Văn ngây người ra, hình như chưa kịp phản ứng.
Tôi nghĩ một lát, cảm thấy vẫn nên trói Đông Văn lại cho chắc.
Lục lọi trên xe, không tìm thấy dây thừng.
Thế là tôi tháo dây giày của Đông Văn ra, buộc cổ chân anh vào cột đèn trước cổng biệt thự.
“Xong rồi, tôi đi đây, anh ngoan ngoãn ở đây nhé.”
Đông Văn trợn mắt, đưa tay ra muốn ôm tôi.
Dây giày hạn chế hành động của anh, cánh tay đó dù có vươn dài đến đâu cũng không chạm tới tôi đang đứng cách vài mét.
Nhận ra tôi sắp bỏ đi, Đông Văn thút thít níu kéo tôi: “Đừng đi!”
“Bảo Bối, đừng đi, đừng bỏ tôi…”
Lòng tôi quặn lại, những cơn đau nhói khiến tôi khó thở.
Sợ mình đổi ý, tôi đội mũ bảo hiểm, nhẫn tâm phóng xe điện đi.
Cảnh vật bên cạnh lùi lại phía sau, tiếng gọi của Đông Văn cũng dần xa.
Không biết có phải là ảo giác do sự luyến tiếc trong lòng sinh ra không, trên đường về tôi cứ nghe thấy tiếng Đông Văn níu kéo.
Tôi mỗi lần nghe thấy, liền tăng tốc một lần.
Khi tôi về đến nhà, trời đã tối hẳn.
Tôi vừa dừng xe điện thì điện thoại của mẹ Đông gọi đến.
Lôi điện thoại ra xem, vô số cuộc gọi nhỡ chất đống trong mục tin nhắn.
Tất cả đều là các cuộc gọi từ mẹ Đông, cha Đông mà tôi không nghe máy.
Lòng tôi thót lại, vội vàng nhấn nút nghe.
Giọng mẹ Đông lo lắng, bối rối: “Tiểu Khâu à, không phải cháu nói đã đưa Đông Văn về rồi sao? Sao không thấy người đâu?”
“Sao ạ?” Giọng tôi run rẩy, “Không thể nào…”
Không lâu sau khi tôi rời đi, mẹ Đông đã ra cổng đón Đông Văn, nhưng Đông Văn đáng lẽ bị trói ở cột đèn lại biến mất.
“Hai bác kiểm tra camera giám sát trước đi ạ, cháu sẽ quay lại tìm anh.”
Cúp điện thoại, tôi lập tức đẩy xe ra ngoài.
Chạy đến đầu làng, tôi nhìn thấy một bóng người đang chạy.
Đông Văn xách giày, thở hổn hển chạy về phía tôi.
Anh vừa chạy vừa khóc, nước mắt nước mũi tèm lem cả mặt.
Vừa nhìn thấy tôi, ngũ quan nhăn nhúm lại lập tức giãn ra.
Anh nở nụ cười, giơ hai tay lên vẫy tôi.
“Khâu… Khâu Khê!”
“Bảo Bối!”
