Đông Văn đã khóc.
Anh dựa vào tôi, khóc thút thít.
Đầu óc tôi đầy dấu chấm hỏi.
“Anh khóc cái gì? Tôi còn chưa khóc đây này?”
“Bảo Bối, Bảo Bối…”
“Cậu là tốt nhất, tôi yêu cậu rất nhiều.” Khi nói câu này, Đông Văn phát âm rõ ràng, ngay cả biểu cảm cũng hoàn toàn khác với vẻ ngốc nghếch trước đây.
Tôi: “?”
“Anh…”
Giọng tôi nghẹn lại, không nói nên lời.
Nửa đêm, Đông Văn lại trở lại vẻ ngây ngốc, rót nước cho tôi, như thể mọi chuyện trước đó chỉ là ảo giác của tôi.
“Bảo Bối, thơm.”
“Hì hì.”
Tôi: “...”
Không chỉ vừa rồi, thực ra đây không phải lần đầu tiên tôi cảm thấy Đông Văn kỳ lạ.
Rất nhiều lần, tôi cảm thấy hành động và ánh mắt của Đông Văn không giống một người ngốc.
Người ngốc nào lại gọi điện thoại rủ người đến bẻ bắp, còn bán thảm lừa cả cha mẹ đến bẻ bắp?
Hơn nữa vừa rồi…
Tôi nheo mắt lại, nhìn kỹ Đông Văn.
Chẳng lẽ là giả vờ?
