Đông Văn bị tôi đá cho khóc.
Từ phòng tắm bước ra thì thút thít khóc, ôm cái chân bị tôi đá đỏ lên nói đau.
Tôi không còn tâm trí nào để dạy dỗ anh, ôm anh an ủi.
“Lỗi của tôi, tôi không nên đá anh, đau đau bay đi…”
“Không đau nữa không đau nữa, đều là tôi xấu, phải làm sao để Phương Văn nguôi giận đây?”
Tiếng khóc dần dừng lại, Đông Văn ngẩng đầu khỏi lòng tôi, nhỏ giọng yêu cầu.
“Hôn…”
Thấy tôi đồng ý, Đông Văn lập tức lao tới.
Tôi mím chặt môi, sợ mình phát ra bất kỳ âm thanh kỳ lạ nào.
Kiểu hôn này, ngay cả khi còn yêu Đông Văn cũng chưa từng có.
Lúc đó, chúng tôi cùng lắm là nắm tay, hôn môi.
Nếu không chia tay thì…
Nghĩ đến đây, hô hấp của tôi trở nên nặng nề.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Tôi đẩy Đông Văn ra.
“Anh không có giới hạn à? Hôn thành nghiện rồi hả?”
Đông Văn gật đầu lia lịa.
Tôi: “...”
