THAY MUỘI MUỘI GẢ CHO VƯƠNG GIA DỊ TÍNH, TA TRỞ THÀNH VƯƠNG PHI ÔN THUẬN YẾU ỚT

Chương 8

Ta đóng cửa phòng lại, bắt đầu tiến hành kế hoạch bỏ trốn của mình. Đúng lúc này, thị nữ thân cận của ta khóc lóc chạy vào, tay nàng ta cầm một bức thư, chính là thư của muội muội Cảnh Nguyệt viết.

“Vương phi, bệnh của Cảnh Nguyệt tiểu thư đã khỏi rồi! Nàng ấy đã khởi hành, không bao lâu nữa sẽ đến Vương phủ!”

Bệnh của Cảnh Nguyệt đã khỏi! Tin tức này đối với ta mà nói, không khác gì họa vô đơn chí.

Hỏng rồi! Cảnh Nguyệt vừa trở về, sứ mệnh thế thân của ta liền hoàn toàn kết thúc! Vị trí Vương phi của Vương gia đã có chủ nhân thật sự, hoạt binh phù này của ta không còn giá trị tồn tại nữa rồi!

Vương gia đã nói, ta nếu dám khi quân, hắn sẽ cho ta biết, hình phạt của vương quyền còn đau đớn gấp trăm lần so với việc múa đao kiếm trong giang hồ.

Vương gia sẽ không g.i.ế.c ta, nhưng hắn nhất định sẽ dùng cách tàn nhẫn nhất để xử lý ta, vị Vương phi nam nhi thân này.

Ta không thể đợi, ta phải hoàn toàn biến mất trước khi Cảnh Nguyệt đến! Ta nhanh chóng thay bộ cung trang lộng lẫy kia ra, xé bỏ trâm cài trên đầu, dùng tốc độ nhanh nhất tẩy đi lớp trang điểm mỹ nhân bệnh tật trên mặt.

Đưa tay xuống gầm giường, mò ra bộ nam trang cũ của ta, đó là một chiếc áo vải thô đã giặt đến bạc màu, và một con d.a.o găm tinh xảo.

Ta trải một tờ giấy tuyên thành lên bàn, cầm bút viết một phong hưu thư. Chữ viết nguệch ngoạc, mang theo sự bất kham của giang hồ.

“Hưu thư: Gửi Vương gia chóa má Phong Tĩnh, hiệp nghị đã hết, lão tử không thèm diễn cái vở kịch vương quyền phú quý thối nát kia với ngươi nữa, lão tử không hầu hạ nữa. Mỹ nhân và giang sơn ngươi tự giữ lấy. Giang hồ nếu còn gặp lại, lão tử một đao đ.â.m xuyên ngươi. Cảnh Từ tuyệt bút.”

Viết xong, ta đập mạnh hưu thư lên bàn, mang theo d.a.o găm và một túi lương khô nhỏ lặng lẽ rời khỏi Vương phủ.

Ta trèo qua tường sau Vương phủ, quen đường quen lối tránh né tất cả thị vệ tuần tra.

Khi ta đứng trên đường phố kinh thành, hít thở bầu không khí tự do thuộc về giang hồ, ta cảm thấy mình lại sống rồi. Chạy đi! Chạy càng xa càng tốt! Tạm biệt vương quyền, tạm biệt hiệp nghị, tạm biệt đùi cừu quay của vị Vương gia chóa má kia!

Trời sáng, Phong Tĩnh từ thư phòng đi ra, đến chính viện của Cảnh Từ, nhưng lại thấy tờ hưu thư trên bàn.

Hắn nhìn thấy câu Vương gia chóa má Phong Tĩnh và lão tử một đao đ.â.m xuyên ngươi.

Phong Tĩnh siết chặt tờ hưu thư, khớp ngón tay trắng bệch.

“Cảnh Từ!” Hắn gầm lên, giọng nói mang theo sự phẫn nộ và mất kiểm soát chưa từng có.

Thị vệ thống lĩnh Huyền Giáp bên cạnh sợ hãi quỳ xuống đất.

Phong Tĩnh ném tờ hưu thư xuống đất, gầm lên với Huyền Giáp: “Đi truy cho bổn vương! Với tốc độ nhanh nhất! Nói với tất cả cửa ải biên quan, có người trộm mất hoạt binh phù của bổn vương! Tội danh là tội khi quân!”

 

back top