Từ sau vụ hành thích và cuộc cãi vã vô tình của vương quyền đó, mối quan hệ giữa ta và Phong Tĩnh hoàn toàn rơi vào điểm đóng băng.
Hắn không còn đích thân đưa cơm cho ta, lương khô đặc chế biến thành Thị vệ thống lĩnh Huyền Giáp định giờ định điểm đưa đến. Huấn luyện đặc biệt vào ban đêm cũng dừng lại, hồ nước hậu viện lại khôi phục sự yên tĩnh tự mình tĩnh dưỡng.
Trong lòng ta hiểu rõ, Phong Tĩnh đang lạnh nhạt với ta, sự lạnh nhạt này còn khiến ta bất an hơn bất kỳ cuộc cãi vã nào. Ta sợ, sợ hắn thật sự bắt đầu chán ghét hoạt binh phù này của ta rồi.
Đúng lúc này, trong phủ truyền đến một tin tức chấn động, Tô Thanh Ảnh công khai vào phủ.
Tô Thanh Ảnh là quý nữ thuộc chi thứ Hoàng tộc, nàng ta nhanh chóng xuất hiện trong Vương phủ với tư thái xinh đẹp hào phóng. Nàng ta là tài nữ nổi tiếng kinh thành, cũng là ứng cử viên liên hôn môn đăng hộ đối được công nhận với Vương gia.
Sau khi nàng ta vào phủ, lập tức chiếm lấy ánh nhìn của mọi người, không chỉ cử chỉ thân mật với Phong Tĩnh trong yến tiệc, mà còn với tư cách là tham mưu, ở trong thư phòng cùng Vương gia xử lý quân vụ suốt cả nửa ngày.
“Vương phi, người thật sự không lo lắng sao?” Thị nữ thân cận của ta lo lắng hỏi ta.
“Tô tiểu thư kia, tài tình và dung mạo đều là tuyệt sắc kinh thành, nô tỳ nghe nói, Vương gia chỉ lạnh nhạt với Vương phi, đối với vị Tô tiểu thư kia lại vô cùng ôn nhu.”
Ta ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt mỹ nhân bệnh tật trong gương.
Ôn nhu cái rắm! Nếu vị Vương gia chóa má này ôn nhu với nàng ta, vậy thì hắn đối với ta chính là phát bệnh dại.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của Tô Thanh Ảnh quả thực là một mối đe dọa chí mạng. Giá trị của ta là hoạt binh phù, bởi vì lúc trước phụ thân ta có binh quyền, liên hôn có thể giúp Vương gia nắm được binh quyền. Nhưng phụ thân ta đã qua đời một năm trước, mà ta chỉ là một người giang hồ.
Hoàng tộc có thể phái Tô Thanh Ảnh đến, vậy thì nàng ta nhất định có thể thông qua liên hôn, mang lại nhiều lợi ích hơn cho Vương gia.
Ta quyết định tự mình đi thăm dò hư thực của Tô Thanh Ảnh.
Ta giả vờ đi đưa đồ ăn đêm cho Phong Tĩnh, lén lút lẻn đến bên ngoài thư phòng. Qua giấy cửa sổ, ta thấy Tô Thanh Ảnh mặc một bộ váy lụa mỏng thanh nhã, đang đứng bên cạnh Phong Tĩnh, mài mực cho hắn.
Động tác nàng ta ưu nhã, giọng nói ôn nhu, xen lẫn với lời thì thầm của Phong Tĩnh, trông cực kỳ xứng đôi.
Ta nghe thấy Tô Thanh Ảnh nói: “Vương gia, hôn sự của người và Vương phi chỉ vì binh quyền. Nay biên quan đã định, thần thiếp nguyện ý giúp đỡ người hoàn thành bố cục cuối cùng.”
Nàng ta dừng lại một chút, giọng nói mang theo cảm xúc phức tạp mà ta không hiểu được, vừa như thương hại lại vừa như cảnh cáo: “Vương gia, người biết mà, những người như chúng ta chưa bao giờ có sự lựa chọn. Vương phi chung quy chỉ là một nước cờ hiểm của người, không thể trở thành hậu thuẫn thật sự của người.”
Hỏng rồi! Nàng ta thế mà đã biết rồi! Vậy Vương gia bây giờ đang bàn bạc với nàng ta, làm thế nào để kết thúc sứ mệnh của hoạt binh phù này của ta một cách thể diện.
Khay đồ ăn đêm trên tay ta rơi xuống đất, âm thanh kinh động đến hai người trong thư phòng.
Phong Tĩnh đột ngột đứng dậy, ánh mắt mang theo một tia hoảng loạn và phẫn nộ.
“Cảnh Từ!” Hắn gầm lên.
Ta không đợi hắn đi ra, quay người chạy đi, chạy về đến chính viện, ta đập vỡ tấm gương trên bàn trang điểm.
“Nương, người nói đúng, lời hứa của quý tộc giống như trăng trong nước, hoa trong gương, chạm vào là vỡ. Ta không thể đi theo vết xe đổ của người nữa.”
Vương quyền quý tộc quả nhiên đều là kẻ lừa đảo! Bài học mà nương thân ta đã tự mình trải qua, ta thế mà lại quên mất! Ta không phải thế thân, càng không phải công cụ! Lão tử muốn chạy! Ta thà quay về giang hồ bị đao kiếm c.h.é.m chết, cũng không muốn bị Vương gia diệt khẩu một cách thể diện!
Sứ mệnh thế thân của ta thật sự phải kết thúc rồi.
