Một mạch đi về phía Bắc, chạy trốn ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng đến một trấn nhỏ biên ải. Ta thay lại nam trang, mặc một thân áo vải thô đã giặt bạc màu, cảm thấy toàn thân thư thái.
Ta ngồi trên lầu hai của một quán trọ giang hồ, cùng vài người bạn du hiệp mới quen uống rượu vui vẻ. Trên bàn chất đầy thịt quay và thiêu đao tử, mùi vị đó còn hoang dã hơn cả lương khô đặc chế của Vương gia.
“Lão Cảnh, tửu lượng ngươi không được rồi,” một tên đao khách vạm vỡ vỗ vai ta, lớn tiếng la.
“Bộ dạng da non thịt mềm của ngươi, thật không giống người giang hồ.” Ta ngửa đầu uống cạn chén thiêu đao tử trong bát, lau miệng.
“Ít nói nhảm, lão tử tuy da non thịt mềm, nhưng thân thủ lại mạnh hơn ngươi. Ta nói cho ngươi biết, ta vừa trốn ra từ một nhà giàu nuốt người không nhả xương, bây giờ cảm thấy sống lại rồi.”
“Nhà giàu? Chẳng lẽ là nam sủng của lão tài chủ nào đó?”
Những người bên cạnh cười ầm lên, ta không phản bác, chỉ cười mắng một câu cút đi.
So với hoạt binh phù, thân phận nam sủng này ngược lại còn thể diện hơn nhiều. Đúng lúc chúng ta uống đến hứng thú, quán trọ đột nhiên im lặng.
Ta quay đầu nhìn lại, chén rượu trong tay suýt trượt. Hỏng rồi! Là Phong Tĩnh! Ta lập tức nhảy dựng lên lao về phía hậu viện quán trọ.
“Lão Cảnh, ngươi chạy cái gì?” Bạn bè lớn tiếng gọi.
Ta không trả lời, chỉ thầm chửi thề trong lòng. Chạy cái gì? Không chạy chẳng lẽ chờ bị Vương gia chóa má bắt về ngũ mã phanh thây sao?
Tốc độ của vị Vương gia chóa má này sao lại nhanh như vậy?! Chẳng lẽ hắn là ngày đêm không nghỉ chạy đến bắt ta sao!
Ta trèo qua tường thấp hậu viện, đang chuẩn bị thi triển khinh công bỏ trốn, lại phát hiện mình bị chặn đứng. Hậu viện đứng một hàng thân vệ quân Vương phủ vũ trang đầy đủ, họ vây kín cả hậu viện.
Và ở trung tâm đám thân vệ quân đó, đứng là Phong Tĩnh trong bộ thường phục màu đen huyền. Dưới mắt hắn là một quầng thâm nhạt, khóe miệng và cằm lún phún râu ria chưa cạo sạch, trông có vẻ tiều tụy và chật vật.
“Cảnh Từ.” Giọng hắn khàn khàn trầm thấp, mang theo sự mệt mỏi và phẫn nộ nồng đậm.
Ta rùng mình, theo bản năng muốn giấu chén thiêu đao tử trong tay đi. Trước đây Phong Tĩnh vì muốn ta cai rượu, đã không ít lần dùng hình phạt hiệp nghị để điều giáo ta.
Đợi đến khi ta đá chén rượu vào góc, ta đối diện với đôi mắt cười như không cười của Phong Tĩnh, lúc này ta mới nhớ ra, ta đã bỏ trốn rồi, tại sao còn phải sợ hắn chứ.
Ta thẳng lưng, cố làm ra vẻ bình tĩnh cười.
“Vương gia, thật trùng hợp. Sao người lại chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy này? Vương gia công vụ bận rộn, cũng muốn vi hành, uống thiêu đao tử của ta sao?”
Phong Tĩnh tiến lên một bước, thân vệ quân xung quanh lập tức nhường ra một con đường. Ánh mắt u ám của hắn rơi trên mặt ta, từ từ lộ ra một nụ cười nguy hiểm:
“Lâu rồi không gặp, Vương phi của bổn vương.”
