Trên đường về nhà, Tạ Xuyên không nói một lời nào.
Tôi tựa vào cửa sổ xe, ánh mắt không kìm được mà liếc trộm xuống cổ tay hắn.
Mặc dù đã mất đi toàn bộ ký ức liên quan đến hắn.
Nhưng nghĩ đến con ch.ó mà mình đã tự tay xích lại trước khi ra ngoài, lại tự ý phá vỡ khóa xích mà không được phép.
Trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy khó chịu vô cớ.
Tôi mải suy nghĩ, ánh mắt không biết từ lúc nào đã chuyển từ lén lút quan sát thành nhìn chằm chằm không chớp.
Rồi men theo bàn tay đặt trên đầu gối của hắn mà nhìn lên.
Ống quần tây ôm sát một cách gọn gàng dọc theo xương hông.
Ôm trọn vòng cung của đôi chân hơi mở ra một cách vừa vặn...
Thật muốn lột quần hắn ra xem cho rõ.
Tôi thầm giơ ngón giữa trong lòng vì ý nghĩ đen tối của mình.
Vừa định quay đầu đi, xe bỗng nhiên nghiêng sang một bên.
Tôi không hề phòng bị, cứ thế, chính xác là.
Đâm sầm vào người hắn.
Hơi thở Tạ Xuyên nghẹn lại, cơ thể hơi cứng đờ.
Chóp mũi tôi trong khoảnh khắc đó đã chạm vào đường nét ấm áp của hắn.
Tôi vội vàng đứng dậy.
Vừa định xin lỗi, đã nghe thấy Tạ Xuyên lạnh lùng nói: “Cậu đã hứa với tôi, ở bên ngoài sẽ không làm mấy trò này.”
“Hiểu lầm rồi, vừa rồi là...” Tôi hé miệng, giải thích được một nửa, lại là một cú rẽ gấp.
...
Méo!
Tài xế này là ai thuê vậy?!
