SAU KHI MẤT TRÍ NHỚ, ANH KẾ LẠNH LÙNG LẠI MUỐN GIAM CẦM TÔI

Chương 5

Tôi có lẽ đã làm Tạ Xuyên bị thương.

Tư thế hắn bước xuống xe rất kỳ lạ, ngay cả đi bộ cũng có chút gượng gạo.

Vì điều này, tôi đã cảm thấy áy náy một giây.

Nhưng nghĩ lại, tất cả đều là lỗi của tên tài xế ngốc nghếch kia.

Thế là tôi lại lập tức cảm thấy thoải mái.

Buổi tối, tôi nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.

Lạ thật.

Ở bệnh viện cũng ngủ một mình.

Sao về đến nhà lại cảm thấy như thiếu mất thứ gì đó bên cạnh.

Hình như là...

Thiếu mất một người.

Đồng hồ tích tắc tích tắc đi đến hai giờ.

Cuối cùng tôi không nhịn được, gõ cửa phòng bên cạnh.

Tạ Xuyên đối với việc tôi đột ngột ghé thăm không hề bất ngờ.

Chỉ liếc nhìn một cái, rồi nghiêng người để tôi bước vào phòng.

Trong phòng ngủ chỉ bật một chiếc đèn nhỏ.

Khóa cửa đóng lại, tôi quay người lại mới phát hiện, Tạ Xuyên chỉ mặc một chiếc quần short đen.

Vai rộng eo hẹp, cơ bụng được luyện tập vừa vặn.

Ánh mắt tôi trượt xuống theo đường cơ bụng...

Chỉ thấy nước bọt trong miệng như bị bốc hơi hết.

Trước đây tôi sống cái loại đời thần tiên gì thế này!

Lý trí trong phút chốc đã bỏ nhà ra đi.

Tôi hận không thể trực tiếp đè hắn xuống giường mà nhấm nháp.

Nhưng đối diện với khuôn mặt đẹp đến mức không giống người thường kia.

Trong lòng chợt lướt qua một bóng dáng mờ ảo.

Chút lương tri hiếm hoi lại chiếm lấy vị trí cao.

Hắn có tốt đến đâu.

Cũng không bằng mối tình đầu của tôi.

Ngay từ khi bước vào cửa, bản chất lưu manh của tôi đã bị phơi bày.

Tạ Xuyên hừ nhẹ một tiếng, cố ý hỏi: “Cậu nửa đêm chạy đến phòng tôi làm gì?”

Tôi ôm gối, thái độ thành khẩn: “Tìm anh ngủ chứ sao.”

Tạ Xuyên lập tức lộ ra một nụ cười châm biếm: “Không phải muốn đi tìm mối tình đầu sao, sao lại...”

Lời còn chưa dứt, tôi đã bắt đầu ngáy.

Tôi ngủ rồi.

Tôi giả vờ đấy.

Tôi sợ lát nữa lời Tạ Xuyên nói sẽ quá bốc lửa, tôi không kiềm chế được.

 

back top