Anh đẹp trai nhíu mày, sải bước dài đến bên giường bệnh.
Chiếc xích sắt trên cổ tay hắn ẩn hiện dưới ống tay áo rộng thùng thình.
Hắn nhìn tôi từ trên cao xuống, thần sắc không vui.
“Tạ Từ, cậu lại muốn giở trò gì nữa?”
Tôi bị khuôn mặt đẹp trai của hắn câu mất hồn vía.
Mãi một lúc lâu mới ngơ ngác nói: “Anh đẹp thật đấy, giống như mối tình đầu của tôi.”
Vẻ mặt anh đẹp trai lập tức tối sầm.
“Hít—” Hạ Lương đột ngột hít vào một ngụm khí lạnh, “Hơi lạnh đấy, tôi về nhà mặc thêm áo khoác.”
Trước khi đi, cậu ta không quên dặn dò tôi một câu:
“Đây là bệnh viện, chú ý giữ chừng mực!”
Chớp mắt một cái, căn phòng VIP rộng lớn chỉ còn lại hai chúng tôi.
Anh đẹp trai sải bước dài, ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh.
Ống tay áo theo động tác của hắn co lên một chút, để lộ một đoạn xích sắt giấu bên dưới.
Cổ tay trắng nõn bị xiết đến hằn đỏ, ánh lên vẻ đẹp bệnh hoạn.
Mắt tôi nhìn thẳng.
Anh đẹp trai nhận ra ánh mắt của tôi, cười lạnh: “Thế nên, tôi chỉ là một người thế thân?”
Thế thân gì cơ?
Tôi chớp chớp mắt, không hiểu.
Anh đẹp trai nở một nụ cười mỉa mai: “Cậu muốn chơi trò gì, tôi sẽ phối hợp thôi, không cần phải giở thủ đoạn, còn bịa ra cái lý do mối tình đầu rẻ tiền như vậy.”
Tôi lắc đầu, nghiêm túc nhìn hắn.
“Tôi không nói dối, chỉ là, bây giờ tôi không nhớ cậu ấy là ai nữa.”
Nói xong, tôi bổ sung: “Hình như, tôi cũng không nhớ anh là ai.”
Căn phòng rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.
Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú căng thẳng của anh đẹp trai, đột nhiên có chút nhớ chiếc máy điện báo Hạ Lương rồi.
Để xoa dịu bầu không khí, tôi hắng giọng, chủ động lên tiếng: “Tôi vẫn chưa biết tên anh, biết đâu nghe tên xong, tôi có thể nhớ ra thì sao.”
Anh đẹp trai bình thản nghịch sợi xích trên cổ tay, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vài tia bực bội.
Chắc là vẫn nghĩ tôi đang giả vờ.
“Tạ Xuyên.”
Cái tên quen thuộc quá...
Tôi vỗ tay một cái, nhớ ra rồi: “À, anh chính là người anh kế bị tôi cưỡng chế yêu?”
Tạ Xuyên cười lạnh: “Hừ, cậu còn biết tôi là anh trai cậu cơ đấy.”
Tôi thành thật đáp: “Không biết, Hạ Lương nói cho tôi.”
Tạ Xuyên lập tức nắm bắt được điểm mấu chốt.
“Cậu nhớ cậu ta, mà lại không nhớ tôi?”
Tôi muốn nói là tôi nhớ mọi thứ, chỉ không nhớ mỗi anh thôi.
Nhưng đối diện với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của hắn, tôi lại nhụt chí.
Sờ vào chút lương tâm còn sót lại sau vụ tai nạn xe hơi: “Xin lỗi, có lẽ trước đây tôi đã làm những chuyện rất quá đáng với anh.”
“Giờ thì ông trời đã trừng phạt tôi rồi.”
“Sau này tôi sẽ không ép buộc anh nữa, anh được tự do rồi.”
Trước khi tôi hối hận.
Tôi thầm bổ sung thêm câu này trong lòng.
Tạ Xuyên như bị châm lửa, nghiến răng nói:
“Đuổi tôi đi, để dọn chỗ cho mối tình đầu của cậu phải không?”
“Tôi nói cho cậu biết, nằm mơ đi!”
Tạ Xuyên nói xong, liền thẳng bước đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng cao gầy, thẳng tắp của hắn, tôi lại bắt đầu rạo rực lòng xuân.
Nói gì thì nói.
Chỉ nhìn mỗi khuôn mặt này thôi.
Tôi còn muốn cưỡng chế hắn thêm lần nữa.
