Trên đường về nhà, tôi gặp tai nạn xe hơi.
Tỉnh dậy sau một giấc, bác sĩ cứ khăng khăng nói tôi mất trí nhớ.
Nhưng rõ ràng tôi nhớ mình là ai.
Tôi cũng nhớ rõ người đang ngồi đối diện liệt kê tội trạng của tôi là bạn thân nhất của tôi.
“Tôi dám cá, cậu tuyệt đối là bị trời phạt rồi.”
Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta mà bật cười.
“Ông trời không vừa mắt chuyện tôi dắt bà cụ qua đường, hay là trả thù việc tôi quyên góp hai triệu tệ cho vùng núi nghèo khó?”
“Phạt cái quái gì chứ, anh em đây công đức vô lượng.”
“Ha ha,” Hạ Lương cười khan hai tiếng, “Chút công đức đó, đã sớm dùng hết sạch vào cái ngày cậu lừa Tạ Xuyên lên giường rồi.”
Tôi ngẩn ra: “Ai là Tạ Xuyên?”
Lời vừa thốt ra, Hạ Lương cũng sững sờ, nhưng chưa kịp mở lời, đã nghe thấy bác sĩ bên cạnh kích động nói:
“Tôi đã bảo là cậu mất trí nhớ rồi mà! Tôi hành nghề y mấy chục năm, tuyệt đối không chẩn đoán sai!”
Tôi há hốc miệng, nhất thời không biết có nên nắm tay ông ấy, hô to rằng thần y tái thế hay không.
Hạ Lương chen tới, không thể tin được truy hỏi: “Cậu thật sự mất trí nhớ à? Cậu không nhớ Tạ Xuyên là anh kế của cậu ư?”
Tôi lắc đầu, Hạ Lương lập tức kích động.
“Vậy cậu cũng không nhớ cậu đã bỏ thuốc, cưỡng ép hắn làm chuyện đó với cậu ư? Không nhớ khi cậu công khai giới tính, đã bật video mây mưa của hai người trước mặt bố mẹ cậu ư?”
“Không nhớ cậu đã cùng hắn... rồi lại... sau đó lại... cuối cùng...”
Lúc này, Hạ Lương như thể là máy điện báo tái sinh.
Một loạt nội dung nặng đô, đen tối khiến tôi và bác sĩ đều nghe đến ngây người.
Hoàn hồn lại, bác sĩ đẩy gọng kính đang trượt xuống mũi.
“Người nhà cứ từ từ trò chuyện, tôi có cuộc họp.”
Sợ rằng đi chậm lại sẽ nghe thấy thêm điều gì đó bùng nổ nữa.
Bác sĩ mở cửa rồi chạy đi, hoàn toàn không để ý đến người đang đứng ở cửa.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, tim tôi vô cớ đập loạn xạ.
Tôi nuốt nước bọt, quay sang Hạ Lương:
“Anh đẹp trai này là ai?”
