NỬA ĐÊM LƯỚT DIỄN ĐÀN TRƯỜNG, KHÔNG NGỜ BẠN CÙNG PHÒNG HIỂU LẦM TÔI THẦM MẾN CẬU ẤY

Chương 4

Kéo Tống Trì chạy khỏi thư viện, tôi vùi đầu bước đi một lúc lâu, trong lòng vẫn còn cảm giác có lỗi vì đã chiếm dụng tài nguyên công cộng.

Mãi đến khi gió lạnh tạt thẳng vào mặt, tôi mới nhận ra sự ấm áp đột ngột trong lòng bàn tay.

Cúi đầu nhìn thấy cổ tay mình đang nắm chặt, tôi lập tức buông ra, giây tiếp theo cổ tay ấy lại tự động luồn vào tay tôi.

Tôi: 「...」

Ngẩng đầu nhìn Tống Trì, cậu ấy không có biểu cảm gì: "Sao thế?"

"...Không sao, chà hôm nay lạnh thật đấy!" Vừa nói tôi vừa trơn tru rụt tay lại, chuẩn bị giấu vào túi áo, nhưng giữa chừng lại bị Tống Trì nắm lấy.

Cậu ấy nhìn tôi một cái, nhét ly trà sữa đang cầm vào lòng bàn tay tôi: "Thứ cậu thích đấy. Vẫn còn nóng, làm ấm tay đi."

Tôi ôm ly trà sữa, hai người im lặng đi bộ về ký túc xá.

Dọc đường tôi suy nghĩ lung tung, gần đến cổng ký túc xá, tôi vẫn không kìm được mở lời: "Tống Trì."

Tống Trì nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt phản chiếu ánh đèn đường ấm áp: "Ừ?"

Những lời đã chuẩn bị sẵn từ nãy giờ đều tan biến, tôi nín thở một lúc lâu cuối cùng cũng thốt ra được một câu: "Tôi không có không thèm để ý đến cậu..."

Nhìn Tống Trì từ từ cong mắt cười, tôi ngây ra vài giây, rồi lập tức lấy lại lý trí bổ sung: "Tụi mình là anh em tốt mà, sao tôi lại không thèm để ý đến cậu được?"

Ngụ ý nhắc nhở một cách khéo léo là tôi không thầm mến cậu đâu nhé!

Nụ cười của Tống Trì biến mất khỏi khóe môi, cậu ấy cúi mắt nhìn tôi một lúc.

Khi tôi không biết là do căng thẳng hay là do lạnh mà run rẩy, Tống Trì giơ tay chạm vào tai tôi, cuối cùng cũng mở lời: "Lạnh quá, cậu về phòng trước đi."

Tôi ngây người: "Tối thế này cậu không về ký túc xá đi đâu?"

Tống Trì đặt tay ra sau lưng tôi, dẫn tôi đi về phía trước: "Yên tâm, tôi sẽ về ngay thôi."

 

 

Tôi ám chỉ rất tự nhiên mà, chắc cậu ấy hiểu rồi nhỉ?

Anh em tốt mà, chính là sẽ chăm sóc lẫn nhau, trước đây tôi làm vậy là rất bình thường!

Rất tốt, rất tự nhiên!

Lúc leo lên tầng năm, tôi đã thấy sảng khoái, vừa mở cửa liền thấy Tô Dương đang ngồi thẳng trước bàn, trực giác mách bảo có điều không ổn: "Cậu đang làm gì thế?"

Tô Dương chầm chậm quay đầu lại mỉm cười với tôi: "Vào đây, cuốn c.h.ế.t tôi đi."

Lúc này tôi mới thấy rõ sách luyện thi cấp Sáu đặt trước mặt cậu ấy: 「!!!」

"Má ơi! Tô Dương cậu không muốn sống nữa à!" Tôi vội đến mức chưa kịp cởi áo khoác, lục tung tủ tìm cuốn sách cấp Sáu của mình.

Nỗi lo lắng ở thư viện lại ùa về, tôi và Tô Dương ngồi song song trước bàn, nhìn bài kiểm tra mô phỏng trước mặt.

Không biết qua bao lâu, Tô Dương đột nhiên lên tiếng: "Cậu làm đúng mấy câu điền từ vào chỗ trống?"

Tôi nhắm mắt lại: "5 câu."

Tô Dương thở phào nhẹ nhõm: "Tôi 6 câu..."

Hai người nhìn nhau cười: "Mai học tiếp nhé?"

Có Tô Dương cùng nhau chây ì, tôi an tâm đi tắm rồi chui vào chăn.

Đang chuẩn bị sung sướng lướt video thì diễn đàn bật ra thông báo, nhắc nhở bài đăng tôi quan tâm đã được cập nhật.

Đầu óc chưa kịp ngăn tay, giây tiếp theo tôi đã thấy Tống Trì gần như hoảng loạn spam tin nhắn:

【Tình hình rất nghiêm trọng.】

【Suốt đường cậu ấy không nói một lời.】

【Ly trà sữa yêu thích cũng chỉ hút hai ngụm.】

【Cậu ấy còn nói chúng tôi là anh em tốt, chắc chắn là cậu ấy giận rồi.】

【Làm sao bây giờ...】

【Nhưng cậu ấy vẫn rất quan tâm tôi, lo tôi ra ngoài trễ thế này.】

【Dễ thương quá.】

【Làm sao đây?】

Tôi ôm mặt: "Xong rồi, nói vô ích..."

 

back top