NỬA ĐÊM LƯỚT DIỄN ĐÀN TRƯỜNG, KHÔNG NGỜ BẠN CÙNG PHÒNG HIỂU LẦM TÔI THẦM MẾN CẬU ẤY

Chương 5

Đám đông hóng hớt rình mò cả đêm lập tức sôi sục:

【Cuối cùng cũng cập nhật!】

【Khoan, ông bạn, người ta đã nói là anh em tốt rồi, rõ ràng thế còn gì?】

【Ngoài trời lạnh thế ai mà muốn nói chuyện, miệng đông cứng hết rồi!】

【Ly trà sữa vô tội mà! Sao lại không uống!】

【Người ta nói hai cậu là anh em tốt, sao cậu lại nghĩ là giận dỗi? Không hiểu cái logic này lắm.】

【Dễ thương? Chủ thớt đừng yêu quá hóa...】

Chủ thớt vẫn trả lời trong vòng một nốt nhạc:

【Trước đây cậu ấy không im lặng như vậy, tôi không nói chuyện cậu ấy còn bắt tôi trả lời.】

【Cậu ấy giận nên không có khẩu vị, trà sữa uống không trôi.】

【Rõ ràng là thích tôi, nhưng bây giờ giận dỗi rồi mới nói là anh em tốt.】

Mọi người: 「...」

Tôi: 「...」

Mọi người nhao nhao, cuối cùng có người thống nhất khu bình luận:

【Mọi người đừng cãi nữa! Có khả năng nào, bạn cùng phòng của Chủ thớt đã thấy bài này rồi! Nên mới nói là anh em tốt để từ chối khéo không!】

【Má ơi! Đúng rồi!】

【Tôi giác ngộ rồi! Đúng rồi!! Chủ thớt mau nhìn đi!】

Thấy bình luận này tim tôi lỡ mất một nhịp, hoảng hốt rụt chân vào trong chăn.

Tống Trì nhìn thấy, cũng trả lời rất nhanh, rất bình tĩnh:

【Không thể nào. Cậu ấy đã như vậy trước khi tôi đăng bài rồi.】

Mọi người: 「...」

Tôi: 「...」

Chủ thớt:

【Tôi đăng bài là muốn hỏi làm sao để dỗ cậu ấy, chứ không phải để mấy người khuyên tôi tỉnh táo.】

【Thôi, tôi có dự tính của riêng mình rồi.】

Lại biến mất lần nữa, để lại đám đông đang gào thét trong bài đăng.

 

 

Tôi thoát khỏi diễn đàn, luống cuống mở ứng dụng video ngắn, ngón tay quẹt loạn xạ trên màn hình.

Rõ ràng là đang đeo tai nghe, nhưng tai lại không nghe thấy âm thanh từ điện thoại, chỉ có tiếng tim đập như sấm sét đập vào màng nhĩ, như muốn làm rớt cả tai nghe.

Dỗ cái gì mà dỗ chứ, má ơi!! Nói bậy bạ gì thế!! Tống Trì có dự tính gì cơ!! Không phải... là chuẩn bị dỗ bằng cách nào...

Đột nhiên nghe thấy tiếng khóa cửa ký túc xá được mở, tôi lập tức kéo chăn trùm kín đầu, trốn trong bóng tối.

Nghe thấy Tống Trì đi đến trước giường tôi, nhẹ nhàng đẩy bên ngoài chăn: "Tiểu Đình?"

Vốn định giả vờ ngủ đến cùng nhưng trong chăn ngột ngạt đến mức tôi suýt ngạt thở, đành thò đầu ra: "Sao thế?"

Tống Trì đưa tay sờ trán tôi: "Sao ngủ sớm thế, khó chịu à?"

Tôi bị tay cậu ấy làm lạnh nên rụt người lại, nắm lấy ngón tay cậu ấy không kìm được hỏi: "Sao lạnh thế? Cậu ở ngoài suốt à?"

Tống Trì cười một tiếng, giơ tay kia lên: "Đi mua cháo."

Tay tôi vừa thả lỏng, cậu ấy liền nắm chặt lấy, khẽ lắc: "Dậy ăn không?"

 

 

Cháo được đựng trong túi giữ nhiệt, ăn vào miệng vẫn còn nóng.

Tôi vừa ăn vừa nhìn cậu ấy pha thuốc Bổ Sung Sức Khỏe: "Không cần... đâu dễ cảm đến thế."

Tống Trì "Ừm" một tiếng, đặt ly thuốc đã pha xong bên cạnh tay tôi: "Sau này ra ngoài nhớ mặc ấm hơn."

Tôi không dám nhìn vào mắt cậu ấy, cúi đầu "Ồ" một tiếng, tiếp tục uống cháo.

Tống Trì không nói gì thêm, quay người đi thay quần áo tắm rửa.

Đợi cậu ấy vào phòng tắm, Tô Dương từ trước máy tính quay sang nhìn tôi: "Làm lành rồi hả?"

Tôi suýt sặc cháo: "Tôi đã bảo là không cãi nhau..."

Sao cuộc đối thoại này lại kỳ quái thế nhỉ??

Tô Dương "Ồ" một tiếng, vẫy vẫy điện thoại: "Bài đăng của anh Trì không nói thế."

Tôi: "?"

Tôi: 「!!!」

Tô Dương lướt màn hình: "Cái này quá rõ ràng rồi, nhìn một cái là biết hai cậu mà..."

"Tôi tưởng hai cậu yêu nhau lâu rồi, sao còn giận dỗi nhau thế?"

"Mọi người sốt ruột c.h.ế.t đi được mà hai cậu còn... Ụm!"

Nghe thấy tiếng động trong phòng tắm, tôi lập tức nhào tới bịt miệng Tô Dương: "Không muốn c.h.ế.t thì câm miệng!!"

"Hai cậu... đang làm gì thế?" Tôi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Tống Trì.

Tôi lập tức ôm đầu Tô Dương vò vò trong tóc cậu ấy: "Không... không làm gì cả! Tô Dương nói cậu ấy ngứa đầu, tôi tìm chấy cho cậu ấy!"

Tống Trì: 「...」

Tô Dương: 「...」

Sau khi Tống Trì quay lại vào phòng tắm, tôi lập tức bóp cổ Tô Dương lắc lư:

"Cậu mà còn nói lung tung, ngày mai tôi bắt đầu ôn thi 24 tiếng ở thư viện cuốn c.h.ế.t cậu luôn!!"

Tô Dương lập tức ngoan ngoãn, cầu xin tôi đừng thay đổi tính nết xấu xa, cuối cùng còn nhìn tôi vẻ đáng thương: "Bố nuôi, con chỉ có một thỉnh cầu thôi."

"Hai cậu mà yêu nhau thì nói cho con biết đầu tiên nhé, con muốn lên diễn đàn làm nhà tiên tri..."

Tôi vừa gật đầu xong mới nhận ra: "Cút!!!!"

 

back top