Tôi cứng đờ tại chỗ vài giây, rồi bật dậy thay quần áo chuẩn bị chạy trốn.
Tô Dương nghe thấy động tĩnh liền thò đầu ra: "Tiểu Đình tối thế này còn đi đâu thế!? Anh Tống có trả lời cậu chưa?"
Tôi nghe thấy tên Tống Trì là da đầu tê dại, mặc đại áo khoác ngoài, chân đạp gió phi thẳng ra ngoài: "Thư viện! Cậu ấy sắp về rồi!"
Tô Dương kinh hãi gào thét phía sau: "Tối thế này cậu đi thư viện, định cuốn c.h.ế.t ai thế!!!"
Bị kích động đến mức tôi quên béng cả việc tay không, chẳng cầm lấy một quyển sách nào.
Tôi xuống lầu, đi vô định về phía trước, đầu óc rối như tơ vò, tiện tay làm mới diễn đàn.
Tống Trì không cập nhật thêm, nhưng bên dưới bài đăng đã xây thành cao, phân tích cực kỳ sảng khoái, buôn chuyện cực kỳ rôm rả.
Tôi lại đọc lại bài đăng của Tống Trì, không kìm được ôm mặt: "Làm sao bây giờ..."
Chưa kịp buồn bã quá lâu, gió lạnh thổi thẳng vào mặt làm tôi tê cứng cả môi, đành ngoan ngoãn đi đến chỗ trống trong thư viện ngồi xuống.
Không biết Tống Trì hôm nay có về nhà nữa không? Sẽ không ở lại trường chứ?! Thư viện có thể ngủ qua đêm không...
Tôi quay đầu nhìn xung quanh, các bạn sinh viên đều chăm chú cúi đầu học tập.
Tôi: 「...」
Tuần thi cử còn chưa tới mà, tối thế này vẫn ở thư viện là định cuốn c.h.ế.t ai thế?!
Nhìn mặt bàn trống trơn của mình, nỗi lo lắng từ việc đối mặt với Tống Trì, ngay lập tức chuyển thành: Tại sao mình lại không mang sách vở đến để học một chút cơ chứ?!
Đang do dự hay là chạy về ký túc xá lấy sách rồi quay lại, thì có người ngồi xuống vị trí bên cạnh.
Theo bản năng quay đầu lại, liền lọt vào đôi mắt đen láy của Tống Trì.
Dòng suy nghĩ cuộn trào bị mắc kẹt, tôi ngây người nhìn cậu ấy: "Sao cậu biết tôi ở đây?"
Vừa nói xong tôi liền phản ứng lại, Tô Dương sẽ nói cho cậu ấy, nhưng không ngờ cậu ấy lại có thể tìm thấy tôi trong thư viện rộng lớn mười tầng này.
Tống Trì không nói gì, đặt một ly trà sữa trước mặt tôi, nhân tiện nghiêng người lại gần, toàn thân cậu ấy bao bọc hơi lạnh của gió.
Tôi cứng đờ tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt lạnh lùng tuấn tú kia ngày càng gần, cho đến khi tim sắp vượt ngục thì Tống Trì cuối cùng cũng buông tha tôi.
Cậu ấy cúi mắt nhìn tôi, nhẹ nhàng nhếch khóe môi, mày mắt dịu xuống, giơ tay chỉ vào bức tường bên cạnh tôi.
Tôi theo bản năng nhìn qua, thấy mảnh giấy ghi chú màu vàng quen thuộc.
Là giấy ghi chú mà tôi và Tống Trì đã viết để trò chuyện khi cùng nhau đến thư viện làm bài tập nhóm cách đây không lâu.
Mặc dù phần lớn đều là tôi vẽ vời lung tung...
Lúc này tôi mới nhận ra, mình đang ngồi ở một vị trí vô cùng quen thuộc!
Sự xấu hổ còn chưa kịp dâng lên, cánh tay tôi đã bị chạm nhẹ.
Quay đầu nhìn thấy một tờ giấy, trên đó còn in logo của quán trà sữa: "Sao lại đến thư viện?"
Tống Trì đẩy tờ giấy qua, chống cằm nhìn tôi.
Tôi: 「...」
Tôi đành cầm bút: "Sắp đến tuần thi rồi, tôi đến ôn bài."
Tống Trì đọc xong chữ, ngước mắt nhìn mặt bàn sạch sẽ gọn gàng, rồi lại nhìn tôi, không cần nói cũng hiểu.
Tôi: 「...」
Tôi mặt không đổi sắc: "Chỉ có người thông minh mới thấy được sách giáo khoa trên bàn tôi."
Hô hấp của Tống Trì ngắn lại một chút, cậu ấy che nửa mặt quay đi, đôi mày mắt cong xuống.
Bị cậu ấy cười, tôi vùi đầu viết chữ thật mạnh: "Cậu về trước đi, tôi còn phải học một lúc lâu nữa."
Lực dùng mạnh đến mức tờ giấy sắp bị tôi chọc thủng.
Tống Trì nhìn tờ giấy vài giây rồi mới cầm bút: "Cậu có phải đang trốn tôi không?"
Khoảnh khắc ngước mắt nhìn lên, tôi lập tức lắc đầu: "Không, không có."
Tống Trì mím môi, vẻ mặt hiếm hoi lộ ra sự lúng túng, khẽ hỏi bên tai tôi: "Cậu giận tôi à?"
Giống như một con rắn ấm áp chui vào tai quấn lấy trái tim, tôi lập tức lắc đầu lia lịa: "Không, không có!"
Tống Trì im lặng vài giây, đầu bút trong tay nhẹ nhàng gõ vào ngón tay tôi: "Cậu không thèm để ý đến tôi nữa rồi."
Tôi vò đầu bứt tóc, sự rối rắm và xấu hổ cả buổi tối lại ùa về: "Tôi..."
"Bạn học? Chỗ này có người ngồi chưa?" Đột nhiên có người gõ gõ mặt bàn.
Chàng trai ôm một chồng sách, đẩy gọng kính, ngồi xuống đối diện tôi và Tống Trì.
Ngồi xuống xong, anh ta nhìn tài liệu ôn tập duy nhất giữa hai chúng tôi—tờ giấy, ngẩng đầu nhìn chúng tôi, ánh mắt chỉ trích suýt chút nữa tràn ra ngoài.
Tôi: 「...」
