NHÂN NGƯ THAY EM GÁI GẢ CHO ÔNG XÃ GIAO NHÂN TÀN BẠO

Chương 9

Cơ hội sẽ không bị ăn thịt...

"Vậy tôi muốn đi thăm bà ngoại lần nữa!"

Trong đầu hiện lên vẻ quyến luyến không rời của bà ngoại khi chia tay hôm nay, tôi không hề nghĩ ngợi mà nói ra.

Cố Vân Xuyên thở dài không nói gì nữa, chỉ ôm tôi nằm xuống, thật kỳ lạ, anh ta trông có vẻ hơi thất vọng thì phải?

...

Chiều hôm sau, sau khi Cố Vân Xuyên tan làm, quả nhiên cho tôi lên chiếc xe hơi.

Chiếc xe hôm nay đổi sang màu champagne, còn rộng rãi và đẹp hơn chiếc xe đen lần trước.

Chỉ là tuyến đường xe chạy hoàn toàn không phải là đến bệnh viện của bà ngoại.

Chắc là Cố Vân Xuyên không muốn đưa tôi đi rồi? Tôi buồn bã cúi đầu, toàn tâm toàn ý cạy móng tay của mình.

Kết quả là khi đến nơi, tôi mới phát hiện bà ngoại đã được chuyển sang bệnh viện khác.

Bệnh viện mới vô cùng sang trọng, bà ngoại được ở một phòng đơn rất tiện nghi và đẹp đẽ một mình, bên trong còn có phòng vệ sinh riêng nữa!

Tôi cảm thán trong lòng, An Giang Thành và Lương Vi cũng coi như còn chút lương tri, xem ra họ đã nghiêm túc giúp bà ngoại chữa bệnh.

Tôi yên tâm, cẩn thận lau mặt cho bà ngoại, thì thấy Cố Vân Xuyên bưng một cốc nước không được trong lắm bước vào.

Sắc mặt anh ta có chút không tốt, "Bà ngoại chào bà, cháu là ông chủ công ty của Tiểu Dư, nghe nói bà bị bệnh nên đến thăm bà cùng cậu ấy."

Cố Vân Xuyên cẩn thận đưa cốc nước trong tay qua, "Đây là một loại thuốc bổ gia truyền của gia đình cháu, có thể giúp ích cho bệnh của bà, nếu bà không chê..."

Bà ngoại nhìn khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến người ta thần hồn điên đảo của Cố Vân Xuyên, mọi sự đề phòng đều bị ném sang một bên.

Bà nhận lấy cốc nước, run rẩy uống hết, rồi kéo Cố Vân Xuyên ngồi xuống bên giường, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của đứa cháu ngoại cưng.

"Ôi chao, Tiểu Dư có được ông chủ tốt như cháu thì cái xương già này của tôi yên tâm rồi..."

"..."

Tôi thấy bà ngoại và Cố Vân Xuyên có vẻ chuẩn bị trò chuyện rôm rả, trong lòng chuông báo động vang lên.

Bà ngoại vừa mới kể đến đoạn đầu câu chuyện tôi thi đái với chó, tôi đã dùng hết sức bình sinh kéo Cố Vân Xuyên đi.

Trên đường về, tôi có chút thấp thỏm, "Khụ khụ, hồi nhỏ tôi có hơi giống con trai một chút."

Cố Vân Xuyên lại không nói gì, cơ thể từ từ dựa vào, gối đầu lên đùi tôi, "Cá nhỏ ngoan ngoãn, chồng hơi mệt..."

Anh ta thực sự mệt, nằm trên đùi tôi cho đến khi về nhà mà không động đậy gì nhiều.

Chân tôi tê đến mức sắp đứt luôn rồi.

Tuy nhiên, hôm nay Cố Vân Xuyên biểu hiện không tệ, dỗ bà ngoại rất vui, nên miễn cưỡng để anh ta gối thêm một lúc vậy.

 

back top