NHÂN NGƯ THAY EM GÁI GẢ CHO ÔNG XÃ GIAO NHÂN TÀN BẠO

Chương 8

Tôi nuốt nước bọt, trơ mắt nhìn Cố Vân Xuyên buông tôi ra, đi đến cạnh cửa xách hai túi giấy mua sắm lên, rồi quay lại.

Anh ta chậm rãi ngồi xuống bên giường, ép tôi đối diện với anh ta mà ngồi vắt vẻo trên đùi anh ta.

Tôi cảm thấy cấn, bất an nhúc nhích hai cái, bị anh ta cau mày cấm đoán bằng giọng khàn khàn, "Không được động đậy!"

"Hôm nay không ngoan như vậy, nên phạt em thế nào đây?"

Tôi nghĩ một lúc, trước khi anh ta làm ra chuyện đáng sợ hơn, nhanh chóng hôn lên miệng anh ta một cái.

Khóe miệng Cố Vân Xuyên cong lên một vòng cung, "Cá nhỏ ngoan ngoãn đã thông minh hơn rồi, nhưng, nếu muốn làm chồng vui hơn nữa..."

Tim tôi đập thình thịch.

Kết quả là Cố Vân Xuyên lấy một cuốn sách từ trong túi mua sắm ra, đưa đến trước mặt tôi.

"Đọc cho chồng nghe."

Tôi liếc nhìn bìa sách, là một chàng trai đang ôm một cô gái tóc ngắn hôn nhau.

Ồ, hóa ra là muốn tôi đọc tiểu thuyết tình yêu cho anh ta nghe.

Tôi cầm cuốn sách trên tay, lật đi lật lại mấy lần, cuối cùng có chút ngại ngùng mím môi.

"Tôi... tôi không biết chữ nhiều."

Vừa nói ra, tôi đã nhận ra điều không ổn, An Miểu là sinh viên ưu tú của một trường đại học danh tiếng nước ngoài mà tôi chưa từng nghe tên, làm sao có thể không biết chữ.

Xong rồi, sắp lộ tẩy rồi.

Tôi run rẩy liếc nhìn Cố Vân Xuyên, nhưng lại thấy trên mặt anh ta không hề có vẻ giận dữ vì phát hiện ra sơ hở nào, ngược lại còn mang theo một chút lòng trắc ẩn khó nhận ra?

Gì thế này? Xem ra anh ta cũng không thông minh đến thế, tôi ngây ngô cười thầm đặt cuốn sách trở lại đầu giường, nhưng bị Cố Vân Xuyên đột nhiên nắm lấy tay.

"Sau này, mỗi ngày chồng dạy em nhận mặt chữ có được không?"

Cái gì nữa đây! Vừa không thông minh lại không đủ hung tàn, ba tôi còn chưa từng dạy tôi nhận mặt chữ, cũng chẳng quan tâm tôi ở nhà bà ngoại có được đi học hay không.

Tôi lại có chút muốn khóc, bàn tay bị nắm lấy tê dại, cảm giác cứ truyền thẳng đến một nơi nào đó trong lồng ngực.

Tôi cố gắng thoát khỏi cảm giác kỳ lạ này, ngẩng đầu lên ngoan ngoãn lấy lòng nhìn anh ta: "Được ạ."

Lại không nhịn được nịnh nọt: "Cố Vân Xuyên... anh tốt như mẹ tôi vậy."

Nghe xong lời này, Cố Vân Xuyên khựng lại, đột nhiên ghé sát tai tôi, hơi thở nóng hổi phả xuống, ngứa đến mức tôi chỉ muốn né tránh.

"Bây giờ chồng đang rất vui, nếu em muốn nói gì hoặc có yêu cầu gì, ừm... kể cả loại hơi quá đáng, cũng được, cho em một cơ hội sẽ không bị ăn thịt đâu."

 

back top