NHÂN NGƯ THAY EM GÁI GẢ CHO ÔNG XÃ GIAO NHÂN TÀN BẠO

Chương 10

Từ ngày đó, mỗi tuần Cố Vân Xuyên đều đưa tôi đi thăm bà ngoại một lần.

Mỗi lần đi, anh ta đều mang theo một cốc thuốc bổ bí ẩn đó.

Không biết là do trình độ y tế của bệnh viện mới cao, hay do thuốc bổ của Cố Vân Xuyên có công hiệu kỳ diệu.

Tóm lại, một tháng sau, bà ngoại thực sự đã khá hơn.

Ngay cả bệnh viện cũng nói đó là một phép màu, bà ngoại chỉ cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa là có thể xuất viện.

Khi bước ra khỏi bệnh viện, tôi đứng dưới ánh nắng mặt trời, cảm thấy mọi thứ sắp tốt đẹp hơn rồi.

Hơn nữa Cố Vân Xuyên, gần đây cũng không làm khó tôi nữa.

Mặc dù mỗi tối, khi anh ta dạy tôi nhận mặt chữ, thường xuyên đang nhận chữ lại chặn miệng tôi.

Hoặc là nói tôi nhận không tốt, đòi cởi áo trên của tôi ra để phạt.

Nhưng quần của tôi, anh ta chưa từng động vào lần nào.

Tôi nghĩ một lát, chẳng qua là hôn, sờ, rồi...

Cũng chẳng có gì to tát, đều là con trai cả, cũng không thiệt thòi gì.

Hơn nữa, tôi cũng quen rồi.

"Đang nghĩ gì vậy?" Cảm giác chạm vào eo làm gián đoạn suy nghĩ của tôi.

Cố Vân Xuyên siết c.h.ặ.t t.a.y ôm eo tôi, "Sao eo lại mỏng thế?"

Lại dùng ngón tay đo, "Cảm giác như sắp gãy rồi."

Tôi giật mình, phản bác, "Eo tôi tuy mỏng, nhưng rất linh hoạt, sẽ không gãy đâu."

Cố Vân Xuyên hứng thú, "Ồ, vậy sao? Nhưng mỏng quá, chồng sẽ đau lòng, đưa em đi ăn đồ ngon nhé?"

Cố Vân Xuyên đưa tôi đến một nhà hàng Pháp cao cấp gì đó, kết quả vừa bước vào cửa tôi đã nhìn thấy An Miểu ngồi ở góc.

Cô ta không phải đi nước ngoài rồi sao, tại sao lại xuất hiện ở đây?

Tôi sợ toát mồ hôi lạnh, vội vàng cầu nguyện trong lòng cô ta đừng nhìn thấy tôi.

Nhưng đúng là sợ cái gì thì cái đó đến, khi An Miểu bước về phía chúng tôi, tôi chỉ ước mình tan biến tại chỗ.

"An Dư? Sao anh lại ở đây, vị này là... Cố... Cố Vân Xuyên?"

Mắt cô ta đột nhiên mở to, nhìn chằm chằm vào Cố Vân Xuyên, hận không thể khoan hai cái lỗ trên mặt anh ta.

Xem ra, cô ta vẫn chưa biết chồng mình chính là Cố Vân Xuyên.

Lúc thay cô ta kết hôn, An Giang Thành và Lương Vi đã bảo An Miểu đi nước ngoài trốn một thời gian, không có chuyện gì thì đừng liên lạc với gia đình, cũng đừng tự ý trốn về.

Xem ra, không liên lạc là thật, còn trốn về cũng là thật.

Tôi chớp mắt, cố gắng nháy mắt ra hiệu cho An Miểu, "Vị này là chồng tôi, Cố Vân Xuyên."

Không đợi An Miểu phản ứng, tôi nhanh chóng quay sang Cố Vân Xuyên, "Đây là em họ xa của tôi, à... ha ha..."

Cố Vân Xuyên phớt lờ An Miểu mặt mày xanh lét, đưa tay véo eo tôi một cái, "Thật sao cưng? Em họ tên là gì?"

Tôi muốn khóc, "Cô ấy, cô ấy tên là Tam Thủy."

 

back top