NGƯỜI QUA ĐƯỜNG NPC THỨC TỈNH TRONG TIỂU THUYẾT VẠN NHÂN MÊ HỌC VIỆN QUÝ TỘC

Chương 16

Buổi chiều Phó Từ Diễm có tiết chuyên ngành.

Trên đường đi một mình đến thư viện, một người không ngờ tới đã chặn tôi lại.

Là Tô Úc Thu.

Cậu ta nói: "Chúng ta nói chuyện đi."

Tôi và cậu ta không có giao thiệp gì, không nghĩ ra có gì để nói.

Nhưng nhìn khuôn mặt âm u của cậu ta, suy nghĩ vài giây tôi vẫn đồng ý: "Được."

Bên bờ hồ gợn sóng long lanh, hai người đứng đối diện nhau.

Tô Úc Thu mở lời ngay lập tức: "Ăn cắp đồ của người khác có khiến cậu có cảm giác thành tựu không? Tên trộm hèn hạ."

Tôi kinh ngạc tột độ: "???"

Đáp lại: "Vu khống người khác có khiến cậu có cảm giác tồn tại không? Đồ thần kinh."

"Cậu tính là cái thá gì?" Cậu ta tiến lên một bước, khóe miệng nhếch lên một đường cong châm chọc: "Cả thế giới này đều xoay quanh tôi."

"Còn cậu, một NPC không ai quan tâm, ngoan ngoãn làm những gì cậu nên làm là được rồi. Việc gì phải tham lam dùng thủ đoạn hạ đẳng để câu dẫn người của tôi?"

Ánh mắt lạnh lẽo của cậu ta dày đặc như sắp hóa thành vật chất, xen lẫn vài phần oán hận.

Tôi rất sốc.

Nhưng nhanh chóng nghĩ thông suốt trong đầu.

Nếu tình huống của tôi và Phó Từ Diễm là giống nhau, vậy Tô Úc Thu có phải cũng đã thức tỉnh?

Nhưng, thức tỉnh có thể khiến tính cách người ta thay đổi lớn như vậy sao?

Tô Úc Thu này trông không hề giống với vẻ ngoài thuần lương, dịu dàng, vô tội trong truyện chút nào.

Tôi lấy lại tinh thần, kỳ lạ nhìn cậu ta, trưng ra vẻ mặt vỡ lẽ: "Tôi và Phó Từ Diễm ở bên nhau khiến cậu bị phá vỡ phòng tuyến à?"

Quả nhiên, mặt cậu ta lập tức méo mó.

"Cậu không được đâu," tôi tặc lưỡi hai tiếng: "Anh ấy nói không thích thằng ngốc tự cho mình là đúng mà."

Tô Úc Thu tức đến méo cả miệng.

Nói lạnh lùng: "Vậy thì hãy chờ xem. Tôi chờ xem cậu bị hắn đá rồi khóc lóc thảm thiết như thế nào!"

Nói xong Tô Úc Thu quay người bỏ đi, bóng lưng mang theo vẻ giận dữ bực bội.

Tôi đứng tại chỗ, trong đầu vẫn còn mười vạn câu hỏi vì sao.

Buổi tối về nhà tôi lập tức méc với Phó Từ Diễm.

Diễn tả một cách sống động:

"Chỉ thấy cái vị học sinh đặc cách lương thiện kiên cường trong truyền thuyết đó đứng trước mặt Tiểu Triệt, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng và khinh bỉ, Tiểu Triệt vô tội bị cậu ta chỉ vào mũi mắng 'Cậu là đồ ăn cắp hèn hạ!'..."

Phó Từ Diễm cau mày nghe xong, nhận xét: "Não tàn."

Sau đó kéo tôi vào lòng: "Cậu có mắng lại không?"

"Đương nhiên là có," tôi nhếch cằm: "Tôi chọc cho cậu ta tức đến méo cả mặt."

"Ngoan lắm," hắn nói: "Lần sau cậu ta mà tìm cậu một mình, cậu cứ gọi điện thoại kêu tôi."

Tôi gật đầu mạnh mẽ.

Vốn định nói với hắn về việc Tô Úc Thu có phải cũng đã thức tỉnh hay không.

Nhưng Phó Từ Diễm rõ ràng không quan tâm đến đối phương.

Tay hắn luồn vào quần ngủ của tôi, bóp một cái vào phần thịt mềm trên mông.

Nói nhỏ: "Không nói về hắn nữa, chúng ta làm chuyện chính đi."

Phía sau tì vào một vật nóng bỏng.

Tôi cảnh giác muốn tránh ra, nhưng bị người đàn ông ôm eo và ấn vào lòng.

Hắn cắn nhẹ vành tai tôi, nói lầm bầm không rõ: "Không sợ cục cưng, hôm nay sẽ rất nhanh, tôi đảm bảo."

Tôi muốn khóc không ra nước mắt, nhưng nhanh chóng bị hắn trêu chọc đến mềm nhũn cả người, không còn sức để chạy trốn.

Phó Từ Diễm cái tên không biết nặng nhẹ này, lần trước cũng nói vậy, kết quả là đùi và tay tôi vẫn ê ẩm rất lâu!

 

 

back top