Hôm nay tôi và Phó Từ Diễm ăn cơm ở căn tin Sneijder.
Hắn thực ra hiếm khi đến căn tin bình thường của trường.
Chỉ là ở đây có một quán bún mà tôi đặc biệt thích, cứ vài ngày tôi lại phải đến ăn một lần, Phó Từ Diễm thì đi cùng tôi.
Bước vào căn tin, tôi rõ ràng cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía này.
Chắc là đều đang nhìn Phó Từ Diễm.
Chỉ là không biết có phải ảo giác không, tôi cảm thấy những ánh mắt này bình tĩnh hơn so với trước đây rất nhiều.
Khi nhận được tô bún, tôi mới phát hiện trong tô có bỏ rau mùi mà tôi không ăn.
À, vừa rồi quên dặn cô bán hàng rồi.
Thế là trên bàn ăn, tôi cẩn thận gắp hết rau mùi trong tô ra, tiện tay gắp sang tô Phó Từ Diễm.
Hắn không kiêng món này.
Thấy tôi không được nhanh nhẹn lắm, Phó Từ Diễm cũng chủ động dùng đũa giúp tôi gắp rau.
"Cậu ăn thử đi," tôi giục.
Phó Từ Diễm nghe lời ăn một miếng, dưới ánh mắt mong chờ của tôi, hắn gật đầu: "Ngon."
Tôi mỉm cười mãn nguyện, cúi đầu chăm chú ăn bún.
Ăn được nửa chừng, tôi nhìn sang Phó Từ Diễm, thấy viên thịt trong tô hắn vẫn còn chưa ăn hết.
Tôi dám chắc là mình chỉ nhìn thêm có hai lần.
Sau đó Phó Từ Diễm rất tự nhiên gắp viên thịt sang tô tôi.
Tôi he he cười: "Vừa rồi tôi ăn ba viên rồi, thực ra tôi hơi ngán rồi đó."
Rồi 'oao' một miếng, nhanh chóng nhét viên thịt vào miệng.
Phó Từ Diễm chiều chuộng nhìn tôi, đáy mắt ánh lên ý cười.
Đúng lúc này, tôi vô tình ngẩng đầu lên, thấy Tô Úc Thu đang đứng ở đằng xa, nhìn về phía này.
Cậu ta bưng khay cơm, mặt không cảm xúc.
Ánh mắt nhìn tới một cách khó hiểu, có chút... lạnh lẽo.
Tôi gạt bỏ cảm giác quái dị trong lòng, thu hồi ánh mắt, không để ý đến.
Sau này, khi Tô Úc Thu lại bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt tôi ở một góc khuất của trường, tôi mới xác định được cảm giác ngày hôm đó không phải là ảo giác.
Lúc đó hai chúng tôi đang thân mật với nhau.
Nghĩ rằng nơi vắng vẻ yên tĩnh sẽ không bị quấy rầy, nên hôn hít một chút để thư giãn.
Khoảnh khắc Phó Từ Diễm kẹp gáy tôi và hôn lên, ánh mắt tôi dường như thoáng thấy một bóng người nào đó sau lùm cây ở đằng xa.
Nhưng ngay sau đó bị thân hình cao lớn của người đàn ông che khuất tầm nhìn.
Đợi đến khi bị hôn đến chóng mặt, nhịp tim không ổn định.
Mãi sau mới nhớ ra chuyện này, tôi lại nhìn về hướng đó lần nữa, nhưng thấy bóng người đã biến mất.
Phó Từ Diễm ôm tôi vào lòng, đầu hắn đặt trên tóc tôi, giọng điệu lười nhác: "Nhìn gì?"
"Không có gì."
Tôi thu hồi ánh mắt, trong lòng nghi ngờ.
