Sau hôm Tô Úc Thu nói lời tàn nhẫn, cậu ta còn làm một chuyện khiến tôi bất ngờ.
Cậu ta lén lút loan truyền tin đồn khắp trường, đặc biệt là với những người trong hậu viện hội F4, nói rằng tôi dùng thủ đoạn không đứng đắn để câu dẫn Phó Từ Diễm; nói tôi "phản bội" hậu viện hội...
Tóm lại là gieo rắc tin đồn nhảm, chia rẽ mọi người, muốn mọi người đứng về phía đối lập với tôi, chỉ trích và cô lập tôi.
Tôi nhận ra điều này khi một hôm tôi đang ăn cơm một mình trong căn tin, thì thấy Hội trưởng của hậu viện hội fan toàn trường Phó thiếu trước đây, dẫn theo một nhóm người hung hăng đi tới.
Toàn là những khuôn mặt quen thuộc, những anh chị em cùng nhau cuồng si trước đây.
Tô Úc Thu cũng ở đó, đứng ở phía trước với vẻ mặt vô hại.
Hội trưởng đập mạnh xuống bàn trước mặt tôi: "Nam Triệt, hóa ra cậu vẫn luôn lừa gạt chúng tôi!"
Tôi ngẩng đầu: "?"
"Nói vậy là sao."
Hội trưởng cắn môi dưới, đau lòng nói: "Ban đầu mọi người cùng nhau âm thầm thích Hoàng tử Phó, kết quả cậu quay đầu lại đã qua lại với hắn ta!"
"Rõ ràng là đang lừa gạt chúng tôi!"
"Cậu có phải thật sự giống như Tô Úc Thu nói, đã dùng thủ đoạn phi thường để câu dẫn Hoàng tử Phó không?"
Tôi chân thành hỏi: "Ví dụ như thế nào?"
Anh ta há miệng, dừng lại một chút.
Liếc nhìn Tô Úc Thu bên cạnh, tiếp tục nói: "Ví dụ như lén lút nắm được lịch trình của Hoàng tử Phó, rồi cố ý đi gặp gỡ bất ngờ hắn, tìm mọi cách để thu hút sự chú ý của hắn."
Tôi nghiêm túc trả lời: "Không có nha."
"Là anh ấy theo đuổi tôi trước," tôi nói: "Không tin lát nữa anh ấy đến, cậu tự mình hỏi đi."
Mọi người đứng hình.
Tôi liếc nhìn Tô Úc Thu đang ngấm ngầm trừng mắt với tôi.
Đổi sang vẻ mặt uất ức, đau buồn: "Hội trưởng ơi, chúng ta quen nhau lâu như vậy, cậu biết tôi là người thế nào mà."
"Nói về việc tìm mọi cách để thu hút sự chú ý của họ... chẳng phải là cậu học sinh đặc cách bên cạnh cậu sao?"
Vẻ mặt Hội trưởng rõ ràng đã dịu đi một chút.
Dường như có chút bị thuyết phục, nhưng vẫn còn hơi do dự: "Nhưng Hoàng tử Phó rõ ràng là của mọi người..."
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: "Tôi không biết chuyện đó."
Mọi người trước mặt đều run lên.
Tôi quay đầu lại, quả nhiên là Phó Từ Diễm đã đến.
Vừa nãy hắn hỏi tôi đang ở đâu, nói là sẽ đến tìm tôi.
Phó Từ Diễm bước tới, tôi theo bản năng nhích vào trong một chút, thế là hắn tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Sao mà náo nhiệt thế?" Người đàn ông ngước mắt lên, giọng điệu lười nhác: "Tìm bạn trai tôi có chuyện gì sao?"
Hội trưởng lập tức căng thẳng đứng ngây ra đó, không nói nên lời.
Tôi chọc chọc Phó Từ Diễm, nhắc nhỏ: "Họ có chuyện muốn hỏi cậu."
Phó Từ Diễm nhếch cằm: "Ừm, hỏi đi."
Hội trưởng hoàn hồn, ấp úng: "Hoàng, Hoàng tử Phó, cậu có tự nguyện ở bên Nam Triệt không?"
Phó Từ Diễm hỏi ngược lại: "Trông tôi giống bị ép buộc sao?"
Mọi người im lặng.
"Không có việc gì thì về đi," người đàn ông liếc nhìn tôi, tiếp tục nói: "Cậu ấy còn chưa ăn xong."
Hội trưởng siết chặt tay, hít sâu một hơi: "Chúng tôi biết rồi, chúng tôi tôn trọng quyết định của Hoàng tử Phó!"
Phó Từ Diễm: "Đừng quan tâm đến tôi nữa, tôi không phải minh tinh."
"Với lại, tốt nhất là nên tránh xa người bên cạnh cậu ra, đầu óc cậu ta có vấn đề."
Là nói Tô Úc Thu.
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của mọi người đều rất đặc sắc.
Đặc biệt là Tô Úc Thu.
