Không lâu sau, tôi và Phó Từ Diễm ngủ chung một phòng.
Hắn nói hắn thường xuyên gặp những giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, người nào đó cũng âm hồn bất tán.
Hắn đề nghị nếu tôi ở bên cạnh thì tình hình sẽ cải thiện.
Tôi nửa tin nửa ngờ đồng ý.
Kết quả là ngày hôm sau khi ngủ chung giường, Phó Từ Diễm khẳng định chắc chắn là thật sự có hiệu quả.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của hắn, từ đó về sau tôi chuyển đến phòng ngủ chính và ngủ cùng hắn.
Mặc dù mục đích ban đầu không phải vì thích nhau mà ở bên nhau.
Nhưng đã nói là đang hẹn hò.
Vì vậy những chuyện mà các cặp đôi hay làm cũng trở nên quá đỗi quen thuộc giữa chúng tôi.
Lâu dần, mọi người trong trường cũng nhìn ra được một vài manh mối.
Hôm nay có người gọi hồn tôi trong nhóm.
【@Nam Triệt dạo này sao cậu cứ hay ở cùng Hoàng tử Phó vậy? Hai người thân nhau lắm hả?】
Mọi người hùa theo:
【Đúng vậy đó, cậu nhóc này, lại có thể nói chuyện với Hoàng tử Phó ở cự ly gần như vậy】
【Hôm nọ tôi còn thấy hai người đi thư viện cùng nhau nữa】
【Chẳng lẽ hai người thực sự có quan hệ không tầm thường?】
Hừm.
Tôi cắn môi.
Xong rồi, có cảm giác thủ tiêu thần tượng nên chột dạ.
Đang phân vân không biết trả lời thế nào, Phó Từ Diễm ở phía sau áp sát vào tôi.
"Nói chuyện với cậu kìa," hắn hỏi: "Sao không trả lời tôi?"
Tôi quay đầu nhìn hắn, đãng trí: "Cậu vừa nói gì cơ? Tôi không nghe thấy."
Giây tiếp theo, một cánh tay mạnh mẽ quấn quanh eo tôi.
Phó Từ Diễm dùng sức kéo tôi vào lòng, giọng điệu xen lẫn vài phần hờn dỗi: "Nằm trên giường bạn trai, mà còn trò chuyện say sưa với người khác thế à?"
Tôi dứt khoát đưa điện thoại cho hắn, bảo hắn xem rõ nội dung trong group chat.
Bĩu môi: "Cậu nói xem, cái này phải giải thích thế nào?"
Phó Từ Diễm rũ mắt nhìn vài cái.
Cầm lấy điện thoại, nhấn giữ nút ghi âm: "Quan hệ tình nhân. Có ý kiến gì không?"
Tôi sợ hết hồn, giật lấy điện thoại: "Lớn gan!"
Phó Từ Diễm: "Mấy cái nhóm kỳ lạ này sao cậu còn chưa thoát, cơn nghiện diễn kịch lại tái phát à?"
Hắn không biết chuyện mười vạn tệ một lần.
Vì vậy hắn cho rằng hành động trước đây của tôi, rõ ràng đã biết sự thật nhưng vẫn diễn theo nhân vật, là do cơn nghiện diễn kịch tái phát.
Tôi nghĩ một lúc, hình như quả thật không cần phải ở trong nhóm nữa.
Thế là trước khi người khác mắng tôi, tôi nhanh tay thoát nhóm.
Rồi quăng điện thoại đi, xoay người lại đối diện với Phó Từ Diễm.
Người này thì lại tùy tiện quá.
Rõ ràng là không thích tôi, mà vẫn có thể thẳng thắn "công khai tình yêu" như vậy.
Đang suy nghĩ lung tung, tôi cảm thấy Phó Từ Diễm đưa tay nhéo má tôi.
Thăm dò hỏi: "Giận rồi à?"
Tôi ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông rũ mắt, trên mặt lại hiện lên vài phần thất vọng:
"Cậu không muốn người khác biết quan hệ của chúng ta đến vậy sao?"
"Cũng không phải," tôi theo bản năng giải thích: "Tại ai bảo cậu là Hoàng tử Phó..."
Được nhiều người thích như vậy.
Phó Từ Diễm im lặng một lúc.
Sau đó trầm giọng nói: "Còn gọi như vậy nữa, tin không tôi biến cậu thành Nam công chúa?"
"!!"
Tôi hoảng hốt, tay theo bản năng bảo vệ sự tôn nghiêm của một người con trai.
Nghiêm túc tuyên bố: "Cậu không được làm bừa, tôi là con trai đó!"
Và rồi Phó Từ Diễm cười.
Đưa tay kẹp lấy mặt tôi, hôn mạnh xuống.
Nụ hôn sâu sắc, nóng bỏng.
Với khí thế không thể ngăn cản, càn quét từng hơi thở trong khoang miệng tôi.
Lần hôn này rõ ràng khác hẳn những lần trước, mãnh liệt hơn rất nhiều, và kéo dài rất lâu.
Kết thúc, tôi mất một lúc lâu mới ổn định lại được hơi thở gấp gáp.
Nếm trải một lát, cảm thấy hắn hôn rất dễ chịu.
Không nhịn được, tôi lại ngửa mặt tới gần, cọ cọ vào khóe môi hắn để hôn.
Sau đó, Phó Từ Diễm như phát điên ôm chặt tôi vào lòng và hôn rất lâu rất lâu.
