Phó Từ Diễm rất nghiêm túc.
Trong lúc tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Phó Từ Diễm lại thả xuống một tiếng sét nữa:
"Thế giới chúng ta đang ở, chỉ là một cuốn tiểu thuyết."
Tôi ngạc nhiên mở to mắt: "Cậu cũng biết..."
"'Cũng'?"
Hắn cười nhẹ: "Quả nhiên cậu cũng biết."
Tiểu tinh linh trong đầu tôi điên cuồng la hét: "Xong rồi xong rồi, xuất hiện BUG cực lớn, tôi phải báo cáo lên Chủ Thần!"
Sau đó nó biến mất.
Tôi: "???"
Không, đi luôn rồi à, vậy cái hoạt động mười vạn tệ một lần còn không?
Sau đó Phó Từ Diễm cũng rất thành thật nói với tôi, mặc dù hắn nhận ra mình là nhân vật trong sách, nhưng có một sức mạnh ràng buộc hắn phải hành động theo kịch bản.
Cho đến một ngày hắn phát hiện, khi tiến gần tôi, sức mạnh đó sẽ mất hiệu lực.
Vì vậy hắn nói "tôi là đặc biệt".
Thì ra là thế.
"Chỉ cần cậu đồng ý làm bạn trai tôi," hắn nói: "Tương ứng, tôi sẽ đồng ý mọi yêu cầu hợp lý của cậu."
Hắn dừng lại một chút, bổ sung: "Tôi không chịu nổi việc phải giao tiếp với những thằng ngốc tự cho mình là đúng đó nữa."
Đây là đang nói... Tô Úc Thu?
Tôi vô cùng do dự.
Lề mề hỏi: "Nếu tôi không đồng ý, cậu có phạt tôi thẻ vàng không?"
"..." Phó Từ Diễm: "Tôi không làm những chuyện vô vị như vậy."
Nói rồi, hắn nhếch khóe môi, cười như không cười: "Nếu cậu không đồng ý, lần sau tôi sẽ hỏi lại cậu."
Hai người cứ hỏi qua đáp lại, giằng co một hồi lâu.
Cuối cùng tôi cũng đồng ý.
Nhưng khi hắn hỏi tôi muốn gì, tôi nhất thời không nghĩ ra.
Thế là Phó Từ Diễm vung tay hào phóng: "Nghĩ ra rồi nói cũng được. Ngoài ra, mỗi tháng tôi sẽ cho cậu mười triệu."
Tôi xua tay: "Ây da, không dám không dám."
Thực tế trong lòng đã vui như nở hoa.
