Ngày hôm sau tôi chuyển đến biệt thự riêng của Phó Từ Diễm tại Học viện Ashworth.
Là một căn biệt thự độc lập ba tầng.
Đương nhiên, để tránh bị chặt thành thịt băm, tôi không công khai chuyện hẹn hò với hắn.
Chỉ là vì chuyện ở buổi tiệc, mọi người liên tục hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.
Tôi chỉ có thể lừa họ rằng vì tôi lỡ lời, Hoàng tử Phó tức giận đến cắn môi tôi để "dạy dỗ".
Cũng không biết họ có tin không, dù sao thì tôi tin.
Chiếc giường trong nhà thật sự quá mềm, quá thoải mái, nên ngày hôm sau tôi không hề nghe thấy chuông báo thức.
Vẫn là bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Mơ mơ màng màng mặc đồ ngủ và dép lê ra mở cửa, tôi thấy Phó Từ Diễm đang đứng ngoài cửa.
Thấy tôi, vẻ mặt hắn khựng lại.
Sau đó hỏi: "Chưa dậy à?"
Tôi che miệng ngáp một cái: "Hôm nay tôi không có tiết học sớm."
Phó Từ Diễm không học cùng chuyên ngành với tôi, vì thế các môn học cũng khác nhau.
"Vậy cậu định nhịn đói sao?" Hắn nói: "Mặc quần áo vào rồi xuống lầu ăn sáng."
Tôi: "Ò..."
Phó Từ Diễm quả nhiên là một trai đẹp tinh tế, ngay cả bữa sáng cũng thịnh soạn như vậy.
Vừa sáng sớm đã được ăn đồ ăn ngon như thế này, tâm trạng tốt đẹp cho cả ngày lập tức được kích hoạt.
Sau đó, khi Phó Từ Diễm ăn xong và định rời đi, tôi cuộn tròn trên ghế sofa chào hắn: "Tạm biệt."
Có lẽ vì tôi được nghỉ còn hắn phải đi học, nên hắn hơi ghen tị.
Thế là hắn bước đến, dùng tay nhéo má mềm của tôi, khẽ hừ một tiếng: "Không có chút ý thức nào của một người bạn trai sao?"
Tôi chớp chớp mắt đầy khó hiểu.
Suy nghĩ một lát, nói lại: "Chồng ơi, tạm biệt."
Tay Phó Từ Diễm đột nhiên run lên, mím môi buông tôi ra.
Nói với tốc độ rất nhanh: "Lát nữa gặp."
Rồi vội vã bỏ đi.
Tôi hơi kỳ lạ với phản ứng của hắn, vươn cổ nhìn theo.
Hình như tôi thấy vành tai của người đàn ông đỏ bừng.
