Lục Minh Hạc sau khi tắm rửa không còn mùi t.h.u.ố.c lá và rượu, mà là một mùi bạc hà sạch sẽ, the mát.
Dục hỏa của cậu ấy dưới tác dụng của cồn càng thêm nóng bỏng, sự điên cuồng trong mắt gần như muốn thiêu rụi tôi thành tro.
Tôi lại uống thuốc, miệng đầy vị đắng chát.
Bị cậu ấy từ từ cướp đi, nhuộm lên mùi hương của cậu ấy.
Khi tay cậu ấy luồn vào trong vạt áo tôi, tôi hơi né tránh.
Mi cong run rẩy từ chối cậu ấy.
“Hôm khác được không? Hôm nay anh hơi mệt.”
Thật sự là hơi mệt, mùi t.h.u.ố.c lá và rượu làm tôi đau đầu, vị thuốc đắng khiến dạ dày vốn trống rỗng chỉ muốn nôn khan.
Hơi thở cậu ấy áp sát, cắn nhẹ một cái không nặng không nhẹ ở cổ tôi.
“Ôn Duẫn, không được từ chối em.”
Cậu ấy từ ngăn kéo bên cạnh lấy ra một dải lụa, trói chặt hai tay tôi, buộc vào thành giường gỗ cứng cáp.
Nụ hôn chặn lại lời nói của tôi, sự giãy giụa đối với cậu ấy chỉ là chất xúc tác.
Vì sự không hợp tác của tôi, cậu ấy cũng bớt đi sự dịu dàng.
“Ôn Duẫn, anh giận dỗi cái gì?”
Đến khi nước mắt sinh lý bị ép bật ra, tiếng nức nở của tôi cũng không bị nụ hôn chặn lại.
Cậu ấy lại hoảng loạn rút lui.
Loay hoay cởi trói cho tôi, hôn nhẹ đi từng giọt nước mắt.
“Anh, xin lỗi, tối nay em hơi say.”
“Anh, anh đừng khóc, anh không muốn thì thôi.”
“Em bế anh đi tắm.”
Ngâm mình trong nước nóng, tôi vẫn run rẩy.
Cậu ấy cẩn thận lau chùi cơ thể đầy dấu vết của tôi, lặp đi lặp lại lời xin lỗi.
“Anh, xin lỗi.”
Dường như nghĩ đến điều gì, cậu ấy chạy ra ngoài, khi quay lại trên tay cầm một chiếc hộp tinh xảo.
Chiếc vòng cổ sapphire trị giá hàng chục triệu trong buổi đấu giá được cậu ấy đeo lên cổ tôi.
“Anh, em cố ý đấu giá về tặng anh đó, thích không?”
Thích không? Cậu ấy luôn thích tặng tôi những món quà đắt tiền.
Bất kể là vui hay không vui.
Dường như càng đắt tiền, càng có thể tự thuyết phục bản thân rằng tôi quan trọng với cậu ấy đến mức nào.
Trang sức đắt tiền đến mấy cũng chỉ là vật c.h.ế.t lạnh lẽo.
Tôi nhìn cậu ấy qua làn nước mắt mờ ảo, cảm thấy cậu ấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Cậu ấy không cần câu trả lời của tôi, chỉ tự an ủi.
Thay cho tôi bộ quần áo sạch sẽ, lấy thuốc mỡ xoa bóp lên cổ tay tôi.
Ngay cả trong chăn cũng phải ôm chặt tôi.
Thỏa mãn thở dài.
“Anh, em yêu anh quá.”
Chúng tôi nhìn nhau, sự thiếu kiên nhẫn dần hiện lên trong mắt cậu ấy.
Tôi khẽ nói.
“Anh cũng yêu em.”
Cậu ấy mới hài lòng nhắm mắt lại.
