NGÀY TÔI RỜI ĐI, HẮN LẠI VỘI VÀNG ĐƯA ĐỐI TƯỢNG LIÊN HÔN ĐI NGẮM CỰC QUANG

Chương 5

 

Câu nói này đã thay đổi vận mệnh của tôi.

Tôi được đưa về nhà họ Lục, trở thành bạn chơi của cậu ấy.

Tôi cũng là quà sinh nhật của cậu ấy.

Món quà sinh nhật sáu tuổi của cậu ấy, cậu ấy muốn có một người anh trai.

Lúc đưa tôi về nhà, cậu ấy nói với tôi.

“Nếu là anh, không phải anh trai cũng không sao.”

Nhưng tôi là anh trai.

Tôi hơn cậu ấy hơn một tuổi, chỉ là lớn lên ở trại trẻ mồ côi nên trông gầy gò, nhỏ bé.

Tôi được tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới đẹp đẽ.

Ông Lục và bà Lục chỉ nhìn tôi hờ hững một cái, rồi dặn dò tôi.

“Nhiệm vụ của cậu là chăm sóc tốt cho Minh Hạc, tất cả những gì cậu có đều là vì nó cần cậu.”

Vì cậu ấy cần tôi, nên tôi tồn tại.

Tôi có thể sống trong căn biệt thự rộng lớn, có phòng riêng, có thể học cùng trường với Lục Minh Hạc, hưởng cùng nguồn tài nguyên.

Vì đi theo cậu ấy, tôi mới có được tất cả những điều này.

Tôi lớn lên trong nỗi lo được mất, sợ nhất là cậu ấy không cần tôi nữa, sẽ đẩy tôi về trại trẻ mồ côi.

Vì vậy tôi cố gắng hết sức đối tốt với cậu ấy, chăm sóc cậu ấy, phục tùng cậu ấy.

Cơn ác mộng thành sự thật, khi cậu ấy mười chín tuổi, ông Lục và bà Lục chuẩn bị đưa tôi đi.

Vì cậu ấy không cần tôi nữa.

Lục Minh Hạc khi còn nhỏ thể chất yếu ớt, tìm bao nhiêu danh y cũng không rõ nguyên nhân.

Cuối cùng phải cầu thần hỏi Phật, trụ trì trong chùa nói.

“Hướng Tây Nam, nơi nghèo nhất, tìm cho nó một người bạn chơi, qua mười chín tuổi, mọi thứ sẽ thuận lợi.”

Cậu ấy thuận lợi rồi, lớn rồi, không cần bạn chơi nữa.

Ngày hôm đó tôi đã lên xe, Lục Minh Hạc lại kéo tôi xuống.

Cậu ấy hiếm khi có cảm xúc như vậy, nắm tay tôi đau điếng.

Nóng lòng nói.

“Em không cho phép anh đi, ai nói em không cần anh nữa.”

“Em cần anh, mãi mãi cần anh.”

Ban đêm cậu ấy vặn mở cửa phòng tôi, đè tôi xuống giường hôn từng tấc da thịt.

“Anh, ở lại với em mãi mãi có được không?”

Môi cậu ấy rất mềm, nhưng mang tính xâm lược, trong đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa dục hỏa.

“Anh, chỉ khi anh là của em, em mới mãi mãi không bỏ rơi anh, anh mới không mất đi em.”

“Anh thích em, đúng không?”

Tôi không biết, nhưng cậu ấy cũng không cần câu trả lời của tôi.

Cậu ấy muốn tôi, tôi chính là của cậu ấy.

Sau đó cậu ấy rời khỏi phòng tôi, trên cổ vẫn còn vết cào của tôi.

Bị mẹ cậu ấy nhìn thấy.

Người phụ nữ quý phái luôn phớt lờ tôi đã hét lên.

Bị một câu nói của Lục Minh Hạc chặn lại.

“Mẹ, mẹ lo lắng làm gì? Dù sao con cũng sẽ không kết hôn với Ôn Duẫn.”

“Nhưng con rất thích anh ấy, con muốn giữ anh ấy lại.”

Tôi đã nghe thấy.

Kéo lê cơ thể đau đớn, rệu rã sau khi bị cậu ấy chiếm hữu.

Sự chua xót từ tim lan ra khắp tứ chi.

Tôi biết câu trả lời rồi.

Tôi thích Lục Minh Hạc.

Nhưng tôi cũng biết, tôi không thể thích cậu ấy đến mức đó.

Không thể thích đến mức, một ngày nào đó cậu ấy không cần tôi nữa, tôi sẽ không sống nổi.

Đây là lối thoát duy nhất tôi có thể để lại cho chính mình.

 

back top