Bỏ lại tôi trong đêm đen đặc quánh này, từ từ hồi tưởng lại tin nhắn tôi thấy được.
Điện thoại của tôi và Lục Minh Hạc đều được cài đặt dấu vân tay của đối phương.
Tôi dễ dàng mở khóa, thấy tin nhắn của đối tượng liên hôn gửi đến.
“Vậy cứ quyết định thế nhé, ba ngày nữa đi Iceland ngắm cực quang, cậu không được mang Ôn Duẫn theo đâu đấy.”
Lịch sử trò chuyện kéo lên, hai người nói chuyện trên trời dưới biển, ăn ý như những người bạn lâu năm.
Cũng có nhắc đến tôi.
Đối tượng liên hôn hỏi.
“Cậu kết hôn với tôi, Ôn Duẫn phải làm sao?”
Lục Minh Hạc đáp.
“Ôn Duẫn dịu dàng như vậy, sẽ không bận tâm đâu.”
“Anh ấy biết mà, tôi sẽ không kết hôn với anh ấy.”
Vì cái gì cũng biết, nên không cần cố ý nói cho tôi hay.
Vì tôi dịu dàng, nên ngay cả việc tổn thương cũng không cần phải kiêng dè.
