Sáu ly rượu được uống rất nhanh, vừa lên xe Lục Minh Hạc đã nhắm mắt lại.
Đầu dựa vào vai tôi, rất tự nhiên nhét bàn tay hơi lạnh của tôi vào trong vạt áo.
Nhiệt độ nóng rực dán vào bụng dưới cậu ấy, từ từ xua đi sự lạnh lẽo của tôi.
“Bất kể anh nghe thấy gì, Ôn Duẫn, em sẽ không bỏ rơi anh đâu.”
“Em sẽ mãi mãi che chở cho anh.”
Giọng điệu vẫn kiên định như mọi khi, nhưng mang theo sự bá đạo.
Cậu ấy nhắm mắt lại, che đi sự dịu dàng thỉnh thoảng lộ ra trong mắt khi nhìn tôi.
Toàn thân cậu ấy toát ra vẻ lạnh lùng, cứng rắn.
Lục Minh Hạc từ trước đến nay đều mang vẻ lạnh lùng, cứng rắn.
Mắt phượng dài, mũi cao thẳng, môi mỏng, đường nét khuôn mặt sắc sảo.
Theo sách vở mà nói, là tướng mạo bạc tình.
Nhưng một người bạc tình như vậy, cũng dành cho tôi tình cảm, chỉ là không phải chuyên tình.
Tôi quyến luyến nhìn khuôn mặt cậu ấy, trong lòng vô cùng phức tạp.
Tôi không thể diễn tả được.
Chỉ là giữa những suy nghĩ hỗn loạn, tôi không thể kìm nén mà nhớ lại chuyện xưa.
Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Trong trại trẻ mồ côi.
Một hàng xe sang đỗ trước cổng lớn, khi cậu ấy bước xuống, một hạt bùn b.ắ.n lên chiếc giày da mới tinh.
Đêm qua trời đổ mưa, đất vẫn còn hơi mềm.
Cái nhíu mày của cậu ấy càng làm khuôn mặt thêm trắng trẻo.
Giống như tuyết trên đỉnh mái nhà cao nhất vào mùa đông, sạch sẽ và xa vời.
Tôi tiến lại gần cậu ấy, ngồi xổm xuống, dùng tay áo của mình lau đi vết bùn trên mũi giày cậu ấy.
Ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt cậu ấy, là sự cao quý mà tôi không thể với tới.
Cao quý, là thứ đã khắc sâu vào xương tủy của Lục Minh Hạc.
Cậu ấy nhìn tôi hồi lâu, rồi thản nhiên nói một câu.
“Chọn cậu ta đi.”
