Trong lòng Quý Văn Tự đột nhiên trống rỗng một chút.
Thật kỳ quái.
Cậu ngã xuống giường.
Nhìn chằm chằm trần nhà đen nhánh.
Cậu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Nhanh chóng bật đèn, kéo ngăn tủ đầu giường ra sờ soạng tìm một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh ánh kim cương.
Đôi nhẫn kim cương này là do Tống Thính Vân tìm người đặt làm, nhẫn kim cương là hàng mới có được hai ngày trước khi kết hôn. Lúc đó Quý Văn Tự còn chưa kịp xem kỹ đã bị mẹ lấy đi bảo quản.
Buổi chiều khi trao đổi nhẫn kim cương.
Cậu mới phát hiện đôi nhẫn kim cương đó quả thật rất đẹp. Hai chiếc nhẫn đều rất thuần khiết, mặt trên khảm một viên kim cương, vòng nhẫn giống như dây leo quấn quanh, đính những vụn kim cương đối xứng. Chỉ có những hoa văn nhỏ khác biệt, vòng nhẫn hơi rộng hơn chiếc Quý Văn Tự đang đeo.
Dưới ánh sáng tự nhiên thì nó mang một vẻ đẹp lấp lánh, nhưng dưới ánh đèn lại có một vẻ lấp lánh khác.
Tay Tống Thính Vân rất đẹp, giống như tay người mẫu, chiếc nhẫn kim cương này dường như sinh ra là để dành cho anh.
Cậu xoay người giơ chiếc nhẫn kim cương lên cao một chút.
Đột nhiên phát hiện mặt trong của vòng nhẫn có khắc ba chữ cái tiếng Anh: ‘JWX’.
Chỉ là hôn nhân hợp đồng mà cũng coi trọng đến mức này sao?
Cậu đưa chiếc nhẫn kim cương lên đeo vào ngón áp út của mình, xoay cổ tay ngắm nghía, thấy mình đeo hình như cũng rất hợp.
Sau khi ngắm nghía gần xong, Quý Văn Tự tháo nhẫn ra, cất lại vào hộp, rồi tắt đèn bàn và tiếp tục cố gắng ngủ.
Chỉ là nhắm mắt lại, cậu đột nhiên nghĩ đến những lời Tống Thính Vân nói trước đây.
Hừ.
Ly hôn là không thể làm bạn bè sao?
Cậu không làm như thế.
Cậu cứ phải đi làm phiền Tống Thính Vân, làm Tống Thính Vân thay đổi cái nguyên tắc đáng ch*t này.
Bọn họ lại không phải loại quan hệ kia, chẳng lẽ Tống Thính Vân thích cậu sao? Cho nên mới cảm thấy sẽ nối lại tình xưa sao?
*
Có lẽ vì ban ngày xảy ra quá nhiều chuyện, nên tối đó cậu ngủ muộn hơn.
Quý Văn Tự hiếm khi thức dậy muộn hơn nửa tiếng.
Vì mới chuyển đến khu chung cư, cậu còn chưa rõ bố cục dưới lầu, cũng không biết siêu thị và công viên ở đâu, vì thế cậu hủy bỏ kế hoạch chạy bộ buổi sáng hôm nay, gọi điện thoại cho ban quản lý tòa nhà gửi đồ ăn tươi mới lên.
Cậu tự mình chạy lên hồ bơi trên lầu bơi mấy vòng.
Thế giới dưới nước là không có âm thanh, Quý Văn Tự vịn vào thành hồ, nhắm mắt nín thở để rèn luyện dung tích phổi.
Trong lòng lặng lẽ đếm số.
Cho đến khoảnh khắc cuối cùng cậu mới đột nhiên chui ra khỏi mặt nước, lại bất ngờ đối diện một khuôn mặt xinh đẹp.
Tống Thính Vân không biết từ khi nào đã đi tới đây, mặc áo ngủ ngồi xổm bên hồ bơi nhìn cậu. Quý Văn Tự làm sao ngờ được cảnh này, lập tức sợ đến mức chìm ngược lại vào trong nước, vật lộn một lúc lâu trong hồ bơi mới đứng vững được.
“Một phút mười bảy giây, cũng không tệ lắm.” Tống Thính Vân giơ điện thoại lên lắc lắc, trên đó là thời gian cậu nín thở trong nước.
Quý Văn Tự nhờ sức nổi của nước ngồi ở bên bờ: “Anh đến từ lúc nào vậy, làm tôi sợ hết hồn.”
Tống Thính Vân: “Không lâu, vừa lúc chứng kiến lượng hô hấp của cậu.”
Quý Văn Tự nhìn đồng hồ đeo tay: “Không phải còn chưa tới 8 giờ sao? Sao anh lại dậy rồi?”
“Ngủ không được.” Ánh mắt Tống Thính Vân lướt qua người Quý Văn Tự.
Mặc dù nằm viện ba tháng, nhưng cơ bắp trên người Quý Văn Tự không bị hao mòn quá nghiêm trọng. Sau khi xuất viện cậu lại một lần nữa tự hạn chế mình. Trong số bạn bè đồng lứa, dáng người Quý Văn Tự quả thật tương đối xuất sắc.
Cơ bắp săn chắc, tuyệt đối không có chỗ nào luyện tập quá mức, cơ bụng chỉ có sáu múi, rõ ràng sắc nét. Đường cong mượt mà của đường nhân ngư ẩn xuống dưới quần bơi, vì vậy nhìn lướt qua chỉ thấy thoải mái, tươi mới, không hề có cảm giác nặng nề hay nhàm chán.
Thấy Tống Thính Vân đang quan sát mình, mắt Quý Văn Tự nhíu lại, thoải mái hào phóng mở rộng hai tay: “Này, xem đi, xem nhiều vào.”
Giọng điệu cậu có vẻ khá đắc ý.
Tống Thính Vân trợn mắt, đứng dậy đi về phía trong phòng, đồng thời buông lại hai chữ: “Bình thường.”
Quý Văn Tự cũng rời khỏi mặt nước, khoác khăn tắm đuổi theo: “Thiệt hay giả? Anh còn xem qua ai rồi sao?”
Tống Thính Vân mặt không đổi sắc nói bừa: “Nhiều lắm.”
Quý Văn Tự quay đầu: “Nhắc mới nhớ, hình như tôi còn chưa hỏi qua anh xu hướng giới tính ban đầu của anh là gì phải không? Anh thích nam sao?”
“Nhưng anh đã đồng ý kết hôn theo hợp đồng với tôi, xu hướng của anh là nam rồi nhỉ?”
“Anh yên tâm, tôi là người rất thoáng, tôi thấy nam hay nữ không quan trọng, chỉ cần cảm giác đúng là được.”
Tống Thính Vân bị Quý Văn Tự líu lo làm đau cả đầu, anh dừng bước chân lại nhìn Quý Văn Tự nói: “Tôi không chỉ thích nam, tôi còn thích loại người như cậu đấy, trẻ tuổi, thể lực tốt, dáng người cũng được, lại biết nấu cơm, đầu óc nhìn cũng không linh hoạt lắm.”
“...”
Quý Văn Tự bị Tống Thính Vân nhìn chằm chằm có chút rợn người, một lát sau, cậu chớp chớp mắt nói: “Không đúng.”
Tống Thính Vân nói xong những lời này thật ra có chút hối hận.
Bởi vì anh muốn cho Quý Văn Tự biết, biết rằng mình không phải là không có ý gì với cậu, nhưng nói ra rồi lại hối hận. Dù sao hiện tại họ ở chung thật ra khá tốt.
“Cái gì không đúng?”
Quý Văn Tự: “Đầu óc tôi linh hoạt thật đấy.”
Tống Thính Vân cười lạnh một tiếng: “Vậy cậu không phải gu của tôi rồi, cậu có thể yên tâm.”
Anh không ngờ câu nói kia của mình Quý Văn Tự lại không nghe lọt một chữ nào, mà lại còn cố tình bới móc từng từ.
“Anh cũng có thể yên tâm, nếu nói thẳng ra thì thật ra anh cũng không phải là giới tính xu hướng của tôi. Dù vẻ ngoài của anh đúng là rất hợp với gu thẩm mỹ của tôi đó, nhưng tôi không thích người lớn tuổi hơn mình. Hơn nữa, để chúng ta sau khi ly hôn vẫn có thể tiếp tục làm bạn bè, tôi kiên quyết sẽ không nảy sinh bất kỳ ý đồ nào không đoan chính với anh!” Quý Văn Tự nói xong còn cảm thấy mình thật là hiểu chuyện, biết điều.
Tống Thính Vân cười lạnh, không thèm đáp lại cậu.
Quý Văn Tự dùng khăn tắm lau tóc, khi đi ngang qua phòng mình thì dừng bước, cậu không hề để tâm đến những lời Tống Thính Vân nói lúc nãy: “Tôi đi tắm rửa, lát nữa xuống dưới làm bữa sáng, anh muốn ăn gì?”
Tống Thính Vân lách qua cậu đi xuống lầu, ném lại hai chữ lạnh lùng: “Không ăn.”
Quý Văn Tự cảm thấy Tống Thính Vân hình như lại giận dỗi.
Cậu lại làm sai chuyện gì ư? Quý Văn Tự có chút khó hiểu.
Quý Văn Tự rất nhanh đã tắm rửa xong, thay quần áo đi xuống lầu.
Phòng khách lại không có bóng dáng Tống Thính Vân, cậu nhìn về phía tiền sảnh, trên kệ giày đặt ngay ngắn giày của Tống Thính Vân.
