HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN CÙNG TỔNG TÀI LẠNH LÙNG

Chương 40: Mất Ngủ Song Song

Sớm như vậy đã đi rồi sao?

Hay là vừa nãy cậu thật sự lỡ lời làm Tống Thính Vân tức giận?

Quý Văn Tự đứng trong nhà bếp khổ sở suy nghĩ một phút, cuối cùng cũng đoán ra mình nói sai chỗ nào.

Cậu nói không thích người lớn tuổi hơn mình, đó không phải là gián tiếp nói Tống Thính Vân lớn tuổi sao?

Có ai lại thích nghe người khác nói mình lớn tuổi chứ!

Quý Văn Tự tặc lưỡi, trong lòng mắng mình thật sự không có EQ.

Cậu thắt tạp dề làm hai cái sandwich, vội vàng đóng gói xong liền ra cửa lái xe đến công ty.

Thư ký bên cạnh Tống Thính Vân đã chờ cậu ở lầu một rất lâu.

Thư ý trực tiếp dẫn cậu đi đến tầng lầu Tống Thính Vân làm việc, một văn phòng mới được dọn ra bên cạnh văn phòng tổng tài chính là dành cho Quý Văn Tự.

Khoảng thời gian này còn thiếu vài phút nữa mới đến giờ đi làm, nhưng phần lớn công nhân ở lầu một công ty đã tập trung đông đủ.

Nửa tháng trước, khi văn phòng này vốn luôn nhàn rỗi đột nhiên được quét dọn, họ đã bắt đầu tò mò, tò mò là ai sẽ đến đây làm việc.

Quý Văn Tự trước đây đã từng đến đây.

Phần lớn công nhân đều có ấn tượng sâu sắc với khuôn mặt xuất sắc của cậu.

Quý Văn Tự cũng không ra vẻ, đối mặt với ánh mắt tò mò của nhóm công nhân, cậu cũng cười chào hỏi mọi người: “Buổi sáng tốt lành, sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi.”

Có phải là đồng nghiệp hay không thì khó nói, gần đây cậu đã có văn phòng riêng, nhóm công nhân tự động xếp cậu vào vị trí 'Đơn vị liên quan'.

“Quý tiên sinh, đây chính là khu vực làm việc sau này của ngài.” Thư ký kiên nhẫn giải thích.

Quý Văn Tự tạm thời không có thời gian rảnh quan sát phòng làm việc của mình: “Ông chủ của cô đâu? Anh ấy có ở trong văn phòng không?”

Thư ký mỉm cười: “Đây cũng là chuyện thứ hai muốn nói với ngài, ông chủ có dặn dò, ngài không được đến văn phòng quấy rầy anh ấy khi không có việc gì quan trọng.”

Quý Văn Tự: “Nhận được! Cho nên anh ấy đang ở văn phòng đúng không? Tôi tìm anh ấy thật sự là có chuyện chính đáng.”

Nói xong cậu linh hoạt vòng qua thư ký, đi ra khỏi văn phòng mình, vừa rẽ một cái, liền đẩy cửa văn phòng Tống Thính Vân đi vào.

“Quý tiên sinh, bây giờ ngài nên đi làm thủ tục nhận chức trước đã ...” Thư ký không theo kịp tốc độ của Quý Văn Tự, cô chỉ kịp đi theo sau khi cậu đã vào trong văn phòng.

Tống Thính Vân đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại cho ai đó, Tiếng động đột ngột xuất hiện trong văn phòng đã thu hút một phần sự chú ý của anh.

Anh nhìn thấy Quý Văn Tự đặt mu bàn tay ra sau lưng, giả vờ như “Tôi cái gì cũng không biết”, cùng với vẻ mặt khó xử và xin lỗi của cô thư ký, liền biết ngay là chuyện gì đang xảy ra.

Tống Thính Vân giơ tay ra hiệu cho thư ký đi ra ngoài trước.

Quý Văn Tự nhanh chóng đi đến trước bàn làm việc của Tống Thính Vân ngồi xuống.

Đại khái vì đã đến đây một lần, Quý Văn Tự làm gì cũng ngựa quen đường cũ.

Thấy Tống Thính Vân vẫn còn gọi điện thoại, cậu liền đặt đồ vật trong tay xuống, đứng dậy đi pha cho mình một ly cà phê, lại đi qua đi lại hai vòng trước kệ sách.

Mãi đến khi ly cà phê trong tay cậu uống hết, cuộc điện thoại của Tống Thính Vân mới kết thúc.

Sáng sớm rốt cuộc ở đâu ra nhiều cuộc điện thoại công việc đến thế, Quý Văn Tự cảm thấy những người đó thật sự không biết chọn thời điểm.

Cậu tưng tửng chạy đến đối diện Tống Thính Vân ngồi xuống, mở túi giữ ấm mang theo, lấy ra một hộp sandwich từ bên trong.

Tiếp đó cậu giống như một đứa trẻ phạm lỗi sau đó cầu xin tha thứ, ngoan ngoãn úp mặt xuống bàn, tay kia lén lút đẩy hộp sandwich đến vừa tầm tay Tống Thính Vân.

Tống Thính Vân liếc nhìn, nhưng không hề tỏ vẻ dễ chịu với cậu, còn cố tình hỏi dù đã biết rõ: “Đây là cái gì?”

Quý Văn Tự chớp mắt: “Đây là bữa sáng tiểu nhân kính dâng ngài, sáng nay là tôi lỡ lời rồi, ngài là người rộng lượng, đừng giận tôi nha?”

Một tia xúc động thoáng qua trên khuôn mặt Tống Thính Vân, tiếp đó anh mỉm cười nhìn Quý Văn Tự, hỏi: “Tôi có giận sao?”

Quý Văn Tự vội vàng chạy xuống bậc thang và đáp: “Không không không, anh không giận, thật ra là tôi có việc muốn nhờ anh.”

“Bây giờ tôi cũng đến công ty anh làm việc, cho nên sau này phải làm phiền anh chỉ bảo tôi nhiều điều rồi.” Quý Văn Tự chắp tay cúi người chào một cách trang trọng.

Tống Thính Vân nhận lấy hộp sandwich đặt vào tay, “Được, thư ký đang chờ cậu ngoài cửa, cậu đến phòng nhân sự làm thủ tục nhậm chức trước đi.”

Dừng lại một chút, Tống Thính Vân lại nói: “Cậu vốn dĩ là được sắp xếp rồi, nếu không muốn để người khác hiểu lầm quan hệ của chúng ta, sau này không có yêu cầu công việc thì cậu không cần tùy tiện vào văn phòng tôi.”

Quý Văn Tự ồ một tiếng, nhưng trong mắt Tống Thính Vân, cậu dường như không hề nghe lọt câu nhắc nhở này.

Sau khi rời khỏi văn phòng.

Đầu tiên, cô thư ký nhìn cậu với vẻ mặt bất lực và thở dài, sau đó cô trấn tĩnh lại tinh thần: “Quý tiên sinh, đi thôi, chúng ta đi đến phòng Nhân sự trình diện trước.”

Biết cô thư ký suýt chút nữa bị sếp mắng vì mình, Quý Văn Tự bước dài, đi theo sát cô. Sau đó, cậu khom lưng, giữ thăng bằng ngang tầm với cô, cười nói: “Cô thư ký, vừa nãy xin lỗi nhé, vì tôi thật sự có chuyện quan trọng cần nói với sếp cô.”

Thư ký thừa nhận trong lòng mình quả thật có chút tức giận.

Nhưng có một khuôn mặt tuấn tú rạng rỡ đang cười hì hì xin lỗi mình, cô nhất thời lại không giận nổi, chỉ đành nói: “Sau này ngài chú ý là được.”

Quý Văn Tự lúc này mới yên tâm, cậu một lần nữa thẳng lưng: “Được rồi, nhất định như vậy.”

Bên này, thủ tục nhận chức được giải quyết rất nhanh.

Chức vụ của Quý Văn Tự nói dễ nghe một chút thì gần giống như trợ lý thư ký, nhưng khi nhìn vào nội dung công việc, Quý Văn Tự lại thấy dường như chẳng có gì mang tính thử thách cả.

“Sau này các công việc liên quan sẽ do tôi tự mình đưa cho ngài. Nếu không phải là cần thiết, xin ngài đừng đi tìm ông chủ, anh ấy không thích bị người khác quấy rầy khi làm việc, đến lúc đó không chừng ngài sẽ bị ông chủ phê bình đấy.” Cô thư ký khuyên bảo anh với tư cách là một người có kinh nghiệm bốn năm làm việc bên cạnh Tống Thính Vân.

Quý Văn Tự đặt một đống lớn tài liệu nhậm chức trong lòng xuống bàn làm việc,nhìn cô thư ký với vẻ mặt “Cô yên tâm đi, tôi sẽ làm hỏng hết mọi thứ”: “Được rồi, tôi nhớ hết rồi!”

Cô thư ký thật sự không dám tin thêm một lời nào nữa.

Cô lùi lại nửa bước sang một bên, nói: “Được, về công việc của ngài tôi đã gửi vào máy tính của ngài rồi, có yêu cầu gì có thể gọi điện thoại trực tiếp cho tôi.”

Quý Văn Tự nói “được”, sau đó nghiêm túc nói tiếng cảm ơn với cô.

Cô thư ký đứng ngoài cửa nhìn cậu một lúc lâu, cho đến khi Quý Văn Tự chỉnh sửa xong mặt bàn bắt đầu xem tài liệu, cô mới giúp đóng cửa lại rời đi, xoay người gõ cửa đi vào văn phòng của Tống Thính Vân.

Có lẽ là vì ngày đầu tiên nhận việc, công việc giao cho Quý Văn Tự không nhiều, hơn nữa vì trước đó Tống Thính Vân đã đơn giản dạy cậu một vài điều, cho nên những thứ này đối với cậu mà nói hoàn toàn không khó.

Cậu đối chiếu bảng biểu để xử lý toàn bộ số liệu tài chính.

Tìm hiểu sơ bộ về các công ty hợp tác và các dự án hợp tác.

Cậu dường như quyết tâm phải làm tốt công việc này.

Tống Thính Vân khi nghe những lời báo cáo này của thư ký, sắc mặt cũng không tốt lắm, bởi vì trong mắt anh những nỗ lực Quý Văn Tự đang làm đều là để ly hôn dễ dàng hơn.

Anh giơ tay làm một cử chỉ bảo thư ký rời đi, chờ cửa văn phòng được nhẹ nhàng đóng lại, anh mới đỡ giữa trán khẽ thở dài một tiếng.

Ngay từ đầu khi đưa ra hợp đồng kia với Quý Văn Tự, không phải đã nên đoán được sẽ có ngày ly hôn sao, huống chi anh không có bản lĩnh làm Quý Văn Tự thích mình.

Hy vọng của Quý gia bên kia có lẽ sẽ thất bại.

Anh dời mắt nhìn về phía hộp sandwich đặt ngay ngắn trên bàn bên cạnh.

Trong nửa giờ này, Tống Thính Vân đã suy nghĩ rất nhiều.

Anh phát hiện mình luôn không thể hiểu thấu Quý Văn Tự.

 

 

back top