HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN CÙNG TỔNG TÀI LẠNH LÙNG

Chương 38

Tống Thính Vân nhìn bàn tay rộng lớn kia, hiểu rõ nguyên nhân Quý Văn Tự làm như vậy.

Anh thật ra cũng không để tâm đến những lời bàn tán về mình. Lúc trước là như vậy, hiện tại cũng là như vậy.

Nhưng năm 18 tuổi là Quý Văn Tự bằng lòng thay anh ra mặt, hiện tại anh cũng là người làm Quý Văn Tự thấy khó chịu, cho nên bất chấp lễ nghi để giữ thể diện cho cậu.

Tống Thính Vân nghĩ, quả nhiên mình không có lý do gì để không thích Quý Văn Tự.

Anh đặt tay mình lên tay Quý Văn Tự, hai người cùng nhau sải bước lên sân khấu hôn lễ.

Sau khi các quy trình rườm rà qua đi.

Hai bên gia đình chỉnh tề chụp một tấm ảnh chung. Ngay trong ngày khung ảnh được đóng đưa đến nhà mới của họ.

Bữa tối được tổ chức ở nhà Quý Văn Tự.

Trừ người nhà Quý Văn Tự, còn có những họ hàng có quan hệ mật thiết với Quý gia.

Đối với chuyện Tống Thính Vân và Quý Văn Tự kết hôn, tất cả mọi người đều gửi lời chúc phúc chân thành.

“Anh họ, Tiểu Vi ca.” Thấy Bùi Tri Nhàn và Ninh Thanh Vi nắm tay đi tới, Quý Văn Tự nhanh chóng chạy lại chào hỏi hai người họ.

Bùi Tri Nhàn đưa hộp quà tân hôn trong tay cho quản gia bên cạnh, sau đó vỗ vai Quý Văn Tự, cười nói: “Thằng nhóc này, không ngờ cậu còn kết hôn trước cả anh họ đấy.”

Quý Văn Tự ồ một tiếng: “Cho nên em mới bảo anh và Tiểu Vi ca mau kết hôn đi chứ.”

Tống Thính Vân cũng đã đi tới, theo Quý Văn Tự gọi hai người.

Bùi Tri Nhàn ha ha cười: “Tân hôn vui vẻ nha Tống tổng.”

Quý Văn Tự dùng khuỷu tay thúc vào cánh tay cậu, nói: “Anh cũng sửa cách xưng hô đi chứ.”

Bùi Tri Nhàn: “Cậu ấy lớn hơn tôi một tuổi, tôi mà vì cậu gọi cậu ấy một tiếng em trai, tôi chiếm lợi quá rồi còn gì?”

Tống Thính Vân mỉm cười lắc đầu: “Không cần so đo những chuyện này, chúng ta cứ xưng hô theo cách của mình là được.”

“Được rồi, chúng ta mau vào thôi, bữa tối sắp bắt đầu rồi.” Quý Văn Tự ỡm ờ đẩy cả ba người vào phòng.

*

Buổi chiều tối trăng treo trên bầu trời đêm, rời khỏi Quý gia đã là hơn 10 giờ tối.

Chỉ là đoạn đường về nhà này, Quý Văn Tự đã ngáp không dưới mười cái trên xe.

Hôm nay quả thật có chút quá mệt mỏi.

Tống Thính Vân cũng cảm thấy mệt mỏi, cũng nhắm mắt nghỉ ngơi trên xe.

Cho đến khi trên vai truyền đến một cảm giác nặng trịch.

Lông mi anh run lên, chậm rãi mở mắt.

Quý Văn Tự mệt nên ngủ rồi.

Đang gục trên vai anh.

Tống Thính Vân rũ mắt nhìn khuôn mặt yên tĩnh của cậu, tuy nói ngày thường luôn làm những chuyện trẻ con, cũng nói những lời trẻ con vô cùng, nhưng những lúc nghiêm túc cũng đặc biệt đáng tin.

Anh hơi cử động vai, làm Quý Văn Tự dựa vào thoải mái hơn.

Tài xế cũng biết điều mà lái xe chậm lại.

Quý Văn Tự cảm thấy mình đã có một giấc mơ rất dài và lộn xộn.

Trong mơ mọi thứ hỗn độn: thoắt cái mơ thấy mình kết hôn lần nữa, thoắt cái mơ thấy mình đang bơi trong biển, bị sóng biển đánh dạt lên bờ cát, thoắt cái lại mơ thấy mình bị rắn cắn một miếng.

Cậu khó chịu mở bừng mắt.

Mới phát hiện mình không biết từ lúc nào đã từ tư thế ngồi trong xe biến thành tư thế nằm trong xe.

À không, phải là tư thế nằm ngủ trên đùi Tống Thính Vân.

Cơn buồn ngủ của cậu lập tức biến mất không còn một bóng dáng.

Tống Thính Vân cúi đầu nhìn cậu: “Tỉnh rồi à?”

Quý Văn Tự cảm thấy Tống Thính Vân hình như còn cười một cái, cậu có chút ngượng ngùng bò dậy khỏi đùi anh, xấu hổ đến mức gãi đầu liên tục, nói: “A ha ha, ha, tỉnh rồi.”

Xe vẫn đang chạy về phía trước, xem ra cậu chắc là không ngủ được bao lâu.

Tống Thính Vân bắt chéo chân, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Tối qua cậu thức khuya sao?”

Quý Văn Tự phủ nhận: “Không có, chỉ là cậu xem bây giờ là mấy giờ rồi, đồng hồ sinh học của tôi đang phản đối đấy.”

Bây giờ là gần 11 giờ giờ Bắc Kinh.

Tống Thính Vân lại cười một cái: “Còn vài phút nữa là đến nhà.”

“À.” Quý Văn Tự gối tay lên đầu, dựa vào ghế ngồi phía sau: “Anh không buồn ngủ sao?”

Tống Thính Vân: “Tôi thì vẫn ổn.”

Hai người nói chuyện vu vơ. Nói được một lúc, xe cũng vững vàng dừng lại dưới lầu khu chung cư tân gia của họ.

Hai người sóng vai bước vào thang máy.

“Suýt chút nữa quên chúng ta phải đến đây.” Quý Văn Tự ho khan một tiếng.

Tống Thính Vân nhìn cậu: “Vẫn chưa xác định rõ phòng chúng ta ở phải không?”

Quý Văn Tự buông tay nhún vai: “Tôi không quan trọng, anh cứ việc chọn đi, tôi ở phòng nào cũng được.”

Tống Thính Vân không nói gì nữa.

Phòng cưới mà Quý gia mua cho họ rất lớn, ban công trên lầu thậm chí còn có một cái hồ bơi.

Hôm nay đã tiêu hao hết tinh lực của hai người, mặc dù Tống Thính Vân không nói, Quý Văn Tự cũng nhìn thấy sự mệt mỏi dưới cặp kính của anh.

Quý Văn Tự chủ động nhường phòng ngủ chính có ánh sáng tốt nhất cho Tống Thính Vân ở, còn mình dọn dẹp một chút rồi đi qua phòng ngủ phụ bên cạnh.

Cậu vội vàng tắm rửa xong, vừa nằm lên giường chuẩn bị ủ ê cơn buồn ngủ thì cửa phòng lại bị gõ vang, cậu kéo chăn từ trên đầu xuống: “Sao vậy?”

Tống Thính Vân mở cửa ra một khe hở: “Ngày mai kỳ nghỉ của tôi đã dùng hết rồi. Cậu có muốn cùng tôi đến công ty không?”

Quý Văn Tự ngồi dậy: “Tôi đang định ngày mai thương lượng chuyện này với anh đây, vậy ngày mai tôi đến làm thủ tục nhậm chức nhé?”

Tống Thính Vân mặc áo ngủ rộng thùng thình, khoanh tay dựa vào khung cửa, anh nói: “Được, tôi chỉ có một tài xế. Ngày mai cậu cùng tôi đến công ty, hay là tự mình tìm cách?”

Quý Văn Tự ngáp một cái: “Hai chúng ta cùng đến công ty chắc chắn không được rồi, tôi không muốn có quá nhiều người biết quan hệ của chúng ta. Anh cứ đi cùng tài xế trước đi, tôi tự mình lái xe đi.”

Cậu vừa nói vừa dừng mắt trên mặt Tống Thính Vân rất lâu.

Tóc Tống Thính Vân chưa được sấy khô hoàn toàn, rủ xuống trán. Dưới ánh đèn hành lang, mặt nghiêng của anh giống như được mạ một tầng nhung quang, trông hiền hòa hơn rất nhiều so với ngày thường, thân hình mảnh khảnh, vòng eo lại thon.

Tống Thính Vân đoán được đại khái là kết quả như vậy, anh gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, sau đó đưa tay giúp cậu đóng cửa lại.

Theo tiếng “Cạch” vang lên, ánh đèn bên ngoài hành lang và Tống Thính Vân đều bị ngăn cách ở ngoài cửa.

 

 

back top