Sau khi ở bên Hạ Dương, đây là lần đầu tiên tôi thử nấu ăn.
Chỉ bị dầu b.ắ.n vào một chút xíu, chỉ một chút thôi, mà tôi đã đau đến chịu không nổi.
Tôi co rúm trong vòng tay anh, rên khe khẽ.
Hạ Dương ôm tôi, còn cười trêu: “Sợ đau đến vậy cơ à?”
Tôi nghiêm túc nói với anh: “Hạ Dương, tôi siêu sợ đau.”
Vì vậy, lúc nào Hạ Dương cũng là người nấu cơm cho tôi, anh đã nấu cho tôi suốt ba năm nay.
Nhưng sau này, tôi cũng không thể ăn đồ ăn anh nấu được bao lâu nữa.
Bác sĩ nói tôi chỉ còn chưa đến một năm để sống.
Bác sĩ nhìn tôi với vẻ không đồng tình: “cậu đi một mình à?”
Tôi cười nhẹ: “Người yêu tôi bận.”
“Thế còn người thân?”
“Tôi không có người thân.”
Bác sĩ dừng lại một lát: “Lần tái khám sau nhất định phải đi cùng người yêu. Dù thời gian không còn nhiều, nhưng nếu tình hình khả quan thì vẫn có thể kéo dài thêm chút ít.”
Tôi xách một túi thuốc đặc trị lớn về nhà.
Thật không công bằng, tôi đã mất mười một năm mới có thể ở bên Hạ Dương, vậy mà chúng tôi mới bên nhau ba năm, thời gian còn lại thậm chí không đầy một năm.
Bà nội tôi từng nói, người tốt sẽ gặp quả tốt, cháu lương thiện như vậy, nhất định sẽ được đầu bạc răng long với người mình yêu.
Nhưng bà ơi, cháu sắp c.h.ế.t rồi.
Và Hạ Dương, hình như cũng bắt đầu thay đổi rồi.
Điều mà tôi từng tin tưởng sâu sắc, là anh sẽ không bao giờ thay đổi.
