Đừng Thất Hứa Nữa, Bác Sĩ Hạ, Tôi Sắp Chết Rồi

Chương 3

 

Khi Hạ Dương về đến nhà, đã là một giờ sáng.

Anh nhìn thấy tôi trên ghế sô pha thì khựng lại: “Sao muộn thế này mà em chưa ngủ?”

Anh ôm tôi vào lòng, tham lam hít hà mùi hương trên người tôi.

Hạ Dương, tôi đau quá, đau đến mức không tài nào ngủ được.

Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra, nhìn vào mắt anh: “Hạ Dương, mấy ngày này anh có thể xin nghỉ không? Chúng ta đi hoàn thành danh sách ước nguyện của mình được không?”

Anh chỉ cười dịu dàng, xoa đầu tôi: “Sao tự nhiên lại gấp gáp vậy? Khoảng thời gian này bệnh viện thật sự rất bận, qua một thời gian nữa, anh nhất định sẽ sắp xếp thời gian.”

Tôi nói “Ừ”.

Tôi nhìn thấy, trong mắt Hạ Dương vẫn tràn đầy tình yêu dành cho tôi.

Nhưng mà…

“Khoảng thời gian này, hình như anh hơi lạnh nhạt với tôi, có chuyện gì xảy ra sao?”

Hạ Dương vô thức quay đầu đi, không nhìn tôi nữa: “Không có, sao em lại bắt đầu suy nghĩ lung tung vậy?”

Anh tưởng tôi sẽ không hỏi, nhưng tôi vẫn vạch trần.

Anh đột nhiên ôm chặt tôi hơn, an ủi: “Thời gian này, bệnh viện xếp cho anh mấy ca phẫu thuật, có lẽ đã hơi bỏ bê em rồi, xin lỗi. Sau này anh sẽ không thế nữa.”

Nói xong, như thể cảm thấy chưa đủ, anh nâng mặt tôi lên và hôn xuống. Nụ hôn này vội vã, đầy hoảng loạn.

Hạ Dương, anh lại lừa tôi, tại sao gần đây anh lại thích lừa tôi đến vậy.

Đêm hôm đó, anh ôm tôi ngủ.

Anh đã ngủ ở thư phòng liên tiếp hai tuần rồi.

Đợi anh ngủ say, tôi vuốt ve khuôn mặt anh: “Nếu anh thay lòng, hãy báo trước cho tôi, tôi sẽ tự mình rời đi, đừng làm tôi bị tổn thương. Anh biết đấy, tôi sợ đau nhất.”

Tôi trở mình, quay lưng về phía Hạ Dương, không thấy hàng mi anh khẽ run lên.

 

back top