Đừng Thất Hứa Nữa, Bác Sĩ Hạ, Tôi Sắp Chết Rồi

Chương 1

Tôi siết chặt tờ thông báo ung thư giai đoạn cuối trong tay, gọi điện cho Hạ Dương, anh không bắt máy.

Anh đã không nghe điện thoại của tôi liên tiếp mấy ngày rồi.

Thường xuyên về nhà vào nửa đêm, rồi ngủ luôn ở thư phòng.

Tôi co ro trên ghế sô pha, cố gắng nhớ lại những biểu hiện bất thường của Hạ Dương trong mấy ngày qua.

Mới dạo trước thôi, anh còn ôm tôi vào lòng, hôn lên khóe môi tôi: “Chờ một thời gian nữa ít ca phẫu thuật hơn, anh sẽ xin nghỉ phép. Chúng ta sẽ đi trượt tuyết, leo núi, đến hồ Sayram, đi ngắm biển… Hoàn thành hết danh sách ước nguyện của chúng ta.”

Nhưng sau đó vài ngày, anh bắt đầu không nhắn tin trả lời, không nghe điện thoại.

Thậm chí còn về nhà rất muộn, mấy ngày gần đây thì trực tiếp về lúc nửa đêm rồi ngủ ở thư phòng.

Anh nói là sợ làm tôi thức giấc.

Nói dối.

Trước đây anh chưa bao giờ lừa tôi, học thói lừa dối từ khi nào vậy?

Nhưng dạ dày tôi đau quá, tôi muốn nói với anh, bảo anh đưa tôi đi khám bác sĩ, mà ngay cả cơ hội này tôi cũng không tìm được.

Anh biết mà, tôi sợ đau nhất.

 

back top