Mặc dù Mạnh Hoài Xuyên đã cố gắng hết sức để tránh, nhưng công ty vẫn xuất hiện lời đồn đại.
"Trần Sơ đúng là lợi hại, câu dẫn xong Giám đốc Lý và Giám đốc Tần, giờ lại cặp kè với Tổng giám đốc Mạnh."
"Giám đốc Lý bị sa thải, Giám đốc Tần bị điều chuyển, chỉ có mỗi anh ta vẫn yên ổn ở lại tổng công ty."
"Đừng có mà ghen tị nữa, mặt cô mà có một nửa của anh ta, cô cũng có thể đi câu dẫn."
"Tôi và anh ta không giống nhau, tôi không làm được chuyện bán thân, tôi còn cần giữ thể diện."
Tôi đẩy cửa buồng vệ sinh ra bước ra, đánh giá đám người đang buôn chuyện kia từ trên xuống dưới.
"Loại người như các cô, có tự dâng cũng không ai thèm."
Vừa nói, tôi vừa nhấn cái người đang la lối mạnh nhất vào bồn rửa mặt.
"Vì cái miệng không sạch sẽ, nên tôi giúp cô rửa cho sạch."
Hai người còn lại sợ hãi lùi về sau, hai chân run rẩy, mặt mày tái mét.
Tôi nheo mắt lại: "Không đọc thông báo của công ty sao? Chắc cuộc sống thất bại lắm nhỉ, phải dựa vào việc dìm hàng người khác để kiếm cảm giác tồn tại."
Người trong nước không ngừng giãy giụa.
Tôi buông tay ra.
Cô ta mặt mày tái xanh, chiếc áo sơ mi trắng bị nước làm ướt dính vào thân hình mập mạp.
Tôi xịt một lần xà phòng rửa tay, chậm rãi chà rửa bàn tay vừa chạm vào cô ta.
"Trần Sơ, tôi thấy cậu bị điên rồi, công ty này họ Mạnh chứ không phải họ Trần."
