Phòng hòa giải nhân sự.
Mạnh Hoài Xuyên vội vàng đẩy cửa bước vào, thấy tôi chỉ bị ướt tay áo, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lời của ba người kia nói đã bị tôi ghi âm lại không sót một chữ.
Lúc Mạnh Hoài Xuyên bước vào, đoạn khó nghe nhất đang được phát.
Anh ta mặt mày đen sầm, áp suất không khí xung quanh khiến người ta lạnh gáy.
"Bộ phận nào? Lãnh đạo là ai?"
Bọn họ cúi đầu, lắp bắp khai ra.
Lãnh đạo cũ của họ là Giám đốc Lý bị sa thải, trước đây họ không ít lần nịnh bợ hắn ta, đi làm thì lơ là, bắt nạt nhân viên mới và phụ nữ.
Sau khi Giám đốc Lý đi, cuộc sống không còn sung tướng như trước, nên họ trút giận lên tôi.
"Công ty không nuôi mọt gạo, cho nghỉ việc ngay."
Họ hoảng sợ, vừa khóc vừa than vãn, cầu xin Mạnh Hoài Xuyên nương tay.
Mạnh Hoài Xuyên không hề lay chuyển: "Các người hôm nay có thể bàn tán sau lưng Thư ký Trần, ngày mai có thể bàn tán sau lưng người khác. Công ty không cần những người tạo ra và lan truyền tin đồn thất thiệt."
Anh ta gọi quản lý nhân sự: "Cần phải chấn chỉnh lại tác phong làm việc của công ty, tạo môi trường làm việc tốt cho nhân viên, loại bỏ tin đồn H nơi công sở. Nếu có ai lan truyền tin đồn thất thiệt, lập tức sa thải."
Quản lý nhân sự lau mồ hôi lạnh, liên tục nói vâng.
"Viết một thông báo về sự việc ngày hôm nay, công bố những bằng chứng đã được xác minh."
Trở lại văn phòng, Mạnh Hoài Xuyên gọi tôi lại.
"Trần Sơ, tôi xin lỗi cậu một lần nữa. Với tư cách là người phụ trách công ty, tôi đã không chấn chỉnh tốt tác phong làm việc của công ty, khiến cậu hết lần này đến lần khác bị tổn thương."
Tôi nhìn anh ta, thành thật lắc đầu.
"Tổng giám đốc Mạnh, anh đã làm rất tốt rồi."
Là một lãnh đạo, có thể xin lỗi cấp dưới, đã đánh bại 99\% số người.
Anh ta kể từ khi kế nhiệm, đã thiết lập một hộp thư tố cáo ẩn danh, nhân viên gặp bất công trong công việc có thể trực tiếp tố cáo với anh ta.
Mạnh Hoài Xuyên chưa bao giờ chỉ nói suông.
