BETA XINH ĐẸP YẾU ĐUỐI BIẾN THÀNH O YÊU ALPHA TRÚC MÃ

Chương 33: Đừng Sợ

Giọng nói của anh rất mềm mại, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lướt qua. Giống như Pheromone của anh, vô hại và nhu hòa. Chỉ cần lời thỉnh cầu được đáp ứng, anh sẽ lập tức tan đi phòng bị cuối cùng, trở nên dính dính kéo dài, không ngừng dán vào người ta mà nũng nịu.

Phương Phùng không trả lời.

Quá lạnh nhạt. Kiều Quân cảm thấy tủi thân. Đến gần như vậy, anh vẫn không nghe thấy một chút Pheromone nào từ Alpha. Anh hơi nghiêng mặt, có chút thẹn thùng mà cọ cọ má Alpha, hy vọng Phương Phùng có thể đáp lại anh.

Không ngờ Phương Phùng lại lùi lại một chút, kéo giãn khoảng cách, đối diện với anh.

Đôi mắt đen nhánh bình tĩnh phản chiếu khuôn mặt mê loạn của Omega đang trong kỳ phát tình, hoàn toàn bị nhiệt triều kiểm soát, chỉ biết đi theo bản năng. May mắn là lý trí của Kiều Quân giờ phút này còn lại không nhiều, bằng không thấy bộ dạng này của chính mình, phần lớn sẽ vì bản thân lại có một mặt hạ lưu, không biết xấu hổ như vậy mà xấu hổ và giận dữ đến chết.

Chứ không phải tiếp tục ôm Phương Phùng, nhất quyết phải dán vào Alpha, đôi mắt ướt dầm dề hỏi hắn vì sao không thể hôn nhau.

“Tiểu Kiều, chúng ta là bạn bè, tôi không thể hôn cậu.”

Phương Phùng rũ mắt nhìn anh, nhắc nhở: “Cậu đã nói, không thể làm chuyện vượt rào.”

Hình như, mình thật sự đã nói những lời này. Kiều Quân không nghĩ ra, không có cách nào thông cảm với mình khi tỉnh táo. Anh vội vàng viện dẫn tiền lệ: “Nhưng, nhưng mà trước đây chúng ta cũng đã hôn rồi mà.”

“Một lần là mất kiểm soát, một lần là học tập. Lần này,” Phương Phùng hỏi anh, “Cậu nghĩ nên tính là gì?”

Tính là gì? Bạn bè không thể hôn nhau, anh quả thật chỉ muốn làm bạn với Phương Phùng, nhưng hiện tại anh lại thật sự rất muốn, rất muốn Phương Phùng hôn anh.

Đầu Kiều Quân váng vất, hoàn toàn không thể trả lời.

Bàn tay còn lại của Phương Phùng thong thả lấy ra một ống thuốc tiêm từ túi áo, cho Kiều Quân xem.

“Đây là thuốc ức chế được đặt làm riêng theo thể chất của cậu. Chỉ cần dùng nó, không cần miễn cưỡng hôn môi, cũng không cần Pheromone của tôi, là có thể giải quyết vấn đề, không còn khó chịu nữa.”

“Như vậy chúng ta vẫn là kiểu bạn bè không nên vượt rào mà cậu mong muốn.”

Chất lỏng trong ống thuốc nhẹ nhàng lắc lư.

“Muốn chọn cái này không?” Phương Phùng khẽ hỏi, trong lời nói tràn đầy sự dụ hoặc nào đó.

Nếu chọn thuốc ức chế, Phương Phùng sẽ không hôn anh. Nhưng so với thuốc ức chế, anh càng hy vọng lúc này Phương Phùng có thể hôn anh, và cả, giống như trước đây… vuốt ve anh.

Kiều Quân làm theo ý tưởng từ nội tâm, chậm rãi hôn yết hầu Alpha. Chỉ là chuồn chuồn lướt nước, chạm một cái rồi rời đi, lại không biết như vậy như có như không ngược lại càng trêu chọc người hơn. Anh rất xấu hổ, vùi vào cổ Phương Phùng, “Tôi… Chọn cậu.”

“Phương Phùng, tôi rất muốn cậu hôn tôi.”

Đổi lại là Alpha khác, phỏng chừng tuyến thể đã sớm bùng nổ. Phương Phùng bị anh khuấy động đến mức gân xanh bên gáy nhảy lên càng kịch liệt, nhưng vẫn có thể cố nhịn, tiếp tục giữ vẻ thể diện.

Ngữ khí kiềm chế, bình tĩnh hỏi: “Vì chúng ta là bạn bè sao?”

“Không phải, không phải, là bởi vì,” Kiều Quân ấp úng, mặt cháy bỏng nghiêm trọng hơn lúc nãy rất nhiều, đôi mắt cũng bắt đầu nóng lên, cảm giác từng đợt sương mù bốc lên, mang theo chút khóc nức nở, “Là bởi vì, tôi cũng, tôi cũng thích cậu.”

“Tôi sẽ không lừa cậu nữa.”

“Cho nên cậu hôn tôi được không?”

Nghe anh nói như vậy, Phương Phùng cười, Kiều Quân hoảng hốt nghe thấy hắn nhẹ nhàng thở dài.

“Cuối cùng thì.”

Cuối cùng thì.

Cuối cùng thì thật sự dừng lại trên lòng bàn tay hắn.

Kiều Quân nguyện ý nói ra, chọn hắn, thích hắn, muốn hắn.

Alpha trải nghiệm được cảm giác thỏa mãn to lớn chưa từng có. Tuyến thể đã bị hắn cưỡng ép áp chế từ nãy càng thêm phấn khởi, nhưng hắn vẫn chưa thể phóng thích Pheromone. Trong tình huống cảm xúc kích động, Pheromone Alpha cũng sẽ trở nên thô bạo, hiện tại phóng thích Pheromone, chỉ làm Kiều Quân bị tổn thương.

Ống thuốc tiêm bị hắn vô tình vứt đi, lộc cộc lộc cộc lăn đến một góc nào đó trong phòng.

“Tiểu Kiều, nhìn tôi.”

Kiều Quân rất nghe lời, ngẩng đầu nhìn hắn.

Mặc kệ thời gian trôi qua bao lâu, trong mắt Phương Phùng, anh sẽ vĩnh viễn không thay đổi. Đôi mắt kia thấu triệt, giống như hổ phách, vĩnh viễn lóe lên ánh sáng thuần khiết.

Xinh đẹp nhất, độc nhất vô nhị nhất.

Phương Phùng một tay ôm anh lên, đặt Kiều Quân ở vị trí cao hơn hắn, khi hôn Kiều Quân chỉ cần cúi đầu.

Hắn vén lọn tóc mái rối rũ xuống mặt Kiều Quân, đỡ mặt anh, sau đó hơi ngẩng đầu, hôn lấy Kiều Quân. Hắn rất kiên nhẫn ngậm lấy môi Kiều Quân, chờ đến khi Kiều Quân đáp lại mới tiếp tục hôn sâu hơn.

Theo nụ hôn, Pheromone Alpha cũng từ từ được phóng thích, mãnh thú vô hình lạnh lẽo u ám lặng yên không một tiếng động khép lại mùi hương hoa ấm áp thơm ngọt xung quanh, làm con mồi không còn nơi nào để trốn.

Kiều Quân không biết họ rốt cuộc hôn bao lâu.

Trên khao khát bản năng lại chồng chất thêm tình yêu say đắm mãnh liệt tương đương, đầu anh hoàn toàn hòa tan đi, hạnh phúc đến mức chỉ biết ùng ục ùng ục nổi bong bóng.

Lần Phương Phùng dạy học, họ chỉ là hôn môi nhạt nhòa mà thôi. Hôn môi lưỡi giao triền, Kiều Quân vẫn chưa biết, là Phương Phùng vừa hôn vừa dạy, làm anh từ trúc trắc đến thích ứng.

Tiếng nước ái muội không chịu nổi, anh mơ mơ màng màng nghĩ, Thì ra đây là âm thanh mà nụ hôn chân chính sẽ phát ra.

Đến sau đó họ lại lên giường hôn nhau. Kiều Quân chìm sâu vào loại trải nghiệm mỹ diệu này. Phương Phùng bị anh đè nặng hôn, anh thích chủ động hôn Phương Phùng, sẽ không giống như Phương Phùng hôn anh làm anh sinh ra cảm giác chìm c.h.ế.t đáng sợ.

Nếu Kiều Quân có một cái đuôi lông xù, đã sớm đã cuộn tròn lại vì quá mức thoải mái, không ngừng run rẩy.

Nụ hôn của anh vẫn rất ngây ngô, rất đáng yêu, nhưng đặc biệt tra tấn người.

Phương Phùng lại có thể kiềm chế không đi cướp đoạt quyền chủ đạo của anh, chỉ là giúp anh đỡ eo, không để anh vì không đủ sức ổn định thân hình mà ngã xuống.

Kiều Quân chậm rãi bắt đầu thiếu oxy, nhưng anh không ý thức được, vẫn muốn tiếp tục hôn Phương Phùng, giống như một chú mèo nhỏ chìm đắm trong catnip.

Phương Phùng nắm sau cổ anh, ngón tay nhẹ nhàng ấn tuyến thể anh, trấn an anh, ngắt quãng nụ hôn quá mức kịch liệt. Đôi môi dán vào nhau tách ra, sợi chỉ bạc tinh tế tựa đoạn mà chưa đứt, phối hợp với hơi thở dốc của hai người, vô cùng tình sắc.

“Chậm một chút, cậu sẽ không thở nổi, ân?”

Chờ tiếng m.á.u lưu thông ào ạt bên tai Kiều Quân yếu đi một chút, anh nghe thấy giọng Phương Phùng khàn khàn nói với anh.

Phương Phùng cũng đang thở dốc khe khẽ, một âm thanh rất phạm quy.

Kiều Quân còn chưa lấy lại hơi lại muốn hôn hắn.

Điều này khiến anh ý thức được, người đang dây dưa cùng anh hiện tại, không phải là Phương Phùng làm bạn bè, mà là, mà là, đối tượng yêu say đắm, có thể làm anh thích đến mức sắp tim nổ tung, mà anh từng không hề biết có ngày này anh cũng sẽ muốn có được.

Vừa rồi tứ chi tiếp xúc, cả hai đều nổi lên phản ứng, Phương Phùng thậm chí còn khoa trương hơn anh rất nhiều.

Quần anh phía trước đã bị chính anh cởi ra, chiếc áo sơ mi quá dài trực tiếp che khuất nửa bắp đùi anh. Lòng bàn tay ấm áp của Phương Phùng dán vào đùi anh đi về phía trước, chậm rãi vén cao vạt áo sơ mi, đốt ngón tay móc lấy mép vải bên trong.

Hắn hỏi Kiều Quân: “Muốn tiếp tục đi xuống không?”

Tiếp tục đi xuống… Kiều Quân đột nhiên bị dọa lùi lại phía sau, cự tuyệt rất kiên quyết.

“Không được!”

________________________________________

Phản ứng của Kiều Quân như vậy là có nguyên nhân.

Khi còn là nam Beta bình thường, anh đã không đặc biệt thích ai, đối với dục vọng cũng không ham mê.

Khi học cấp hai, giữa các nam sinh đã bắt đầu truyền đọc đủ loại sách báo màu vàng. Phát hiện Kiều Quân không thích xem những thứ này, thậm chí có ý ghét bỏ, Nghiêm Thăng liền dẫn các nam sinh cười nhạo anh giả vờ thanh cao, cưỡng ép anh, dán sách đến trước mặt anh, từng trang từng trang lật cho anh xem, ép buộc anh nghiêm túc nhìn rõ từng chi tiết trên trang sách.

Chuyện này coi như một bóng ma không thể thoát khỏi, liên lụy đến tất cả những thứ có liên quan đến phương diện kia đều bắt đầu khiến anh chán ghét.

Mà điều thật sự khiến anh sợ hãi thậm chí ghê tởm về cái gọi là sự kết hợp sâu sắc hơn giữa Alpha và Omega, kỳ thật cũng đã xảy ra từ sớm khi anh vẫn là Beta.

Khi mới lên cấp ba, quan hệ giữa anh và Phương Phùng vẫn chưa thân thiết như sau này, nhưng lúc đó anh đã bắt đầu kiếm thêm thu nhập bằng đủ loại việc lặt vặt.

Các cậu ấm cô chiêu Omega trong trường tuy rằng cuối cùng đều phải gả cho Alpha, nhưng đều có phong cách riêng. Họ hiểu rõ AO ở bên nhau chỉ là nhu cầu sinh lý, chỉ cần không phải vấn đề nguyên tắc, họ muốn chơi như thế nào thì chơi. Có Omega chán ghét Alpha, cũng sẽ chọn cùng Beta có một đoạn tình yêu tiêu khiển đơn thuần.

Cho nên, có một Omega vì thường xuyên tiếp xúc với Kiều Quân mà để mắt đến anh. Rốt cuộc, Kiều Quân chính là Beta lớn lên xinh đẹp nhất trong trường.

Người lớn lên xinh đẹp có lực quyến rũ bình đẳng đối với bất kỳ ai.

Omega kia có rất nhiều Alpha theo đuổi. Có người biết chuyện này, liền giở một trò đùa dai với Kiều Quân.

Người đó tìm đến Kiều Quân, nhờ anh giúp làm bài tập bình luận điện ảnh, còn rất chu đáo nói tài nguyên điện ảnh khó tìm, mình có thể cung cấp.

Kiều Quân đương nhiên không từ chối.

Buổi tối trở lại ký túc xá, anh mở máy tính lên định xem, nhưng hình ảnh hiện ra khi click mở làm anh ngây ngốc, bởi vì đây kỳ thật là một bộ phim điện ảnh AO.

Omega trong đó lớn lên có vài phần giống Kiều Quân.

Phương Phùng từ phòng tắm đi ra, nghe thấy những tiếng động hạ lưu kia, nhíu mày.

Kiều Quân trước máy tính mặt tái nhợt, rõ ràng rất ghê tởm, anh lại hoàn toàn không nhúc nhích, cơ thể cứng đờ, không có cách nào tự mình đi tắt hình ảnh.

Cảm giác buồn nôn khi bị ép xem loại hình ảnh kia hồi cấp hai lại dâng lên, lần này lại càng ghê tởm hơn. Khuôn mặt kia tuy không đến mức giống anh đến mức anh cho rằng đó là chính mình, nhưng ý đồ mà Alpha chia sẻ đoạn phim muốn biểu đạt, anh có thể hiểu.

Alpha kia đang dùng cách thức hạ lưu này để nhục nhã anh.

Alpha trong phim bắt đầu hành động, Omega kêu lên, diễn xuất một loại trạng thái vừa vui sướng vừa đau khổ. Hình ảnh người trong ảnh giao điệp, thái dương Kiều Quân chấn động, sắp sửa nôn mửa ra ngoài—

Bàn tay ấm áp và rộng rãi hoàn toàn che lại hai mắt anh, giúp anh ngăn cách tất cả những điều này. Tầm nhìn trở nên tối tăm, nhưng anh lại không cảm thấy sợ hãi. Thậm chí cảm giác buồn nôn vừa rồi cũng biến mất nhờ hơi thở quen thuộc.

Phương Phùng đứng phía sau Kiều Quân. Tay kia điều khiển màn hình tắt đi đoạn phim. Hắn cong người xuống, ghé sát lại bàn học, mà Kiều Quân vì bị hắn che mắt, vô thức ngả về sau dựa vào vai hắn, rất vi diệu, giống như bị Phương Phùng ôm vào lòng từ phía sau.

Hơi thở của anh đều là mùi sữa tắm trên người Phương Phùng.

Lạnh thấu xương và băng giá. Lại làm anh an tâm.

Đoạn phim phiền phức cuối cùng bị tắt đi, Phương Phùng cũng buông anh ra.

Không còn bị che đậy, Kiều Quân lại đột nhiên không dám nhìn Phương Phùng. Phương Phùng cũng là Alpha, Phương Phùng làm anh an tâm, một ngày nào đó cũng sẽ trở thành loại Alpha đáng sợ như trong phim vừa rồi.

Thanh thiếu niên ở thành phố lớn bất luận Alpha, Omega hay Beta đều trưởng thành sớm đến mức đáng sợ. Phương Phùng có phải cũng đã sớm xem qua loại phim này, đã biết chuyện này rồi không?

Rõ ràng rất bình thường, nhưng Kiều Quân nghĩ đến khả năng này liền phiền muộn.

Anh nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ghê tởm này.

“Kiều Quân?”

Phương Phùng thấy anh vẫn một bộ dạng thần hồn thiên ngoại, muốn chạm vào khuôn mặt vẫn còn trắng bệch của anh.

Kiều Quân trực tiếp né tránh. Sau khi phản ứng lại, anh rất cứng đờ giả vờ như không có chuyện gì, “Oa, Phương Phùng, cảm ơn cậu cứu tôi, cảm ơn nha, tôi, tôi đi rửa mặt trước.”

Sau đó chạy trốn như bay ra khỏi vòng tay Phương Phùng.

Mấy ngày sau đó, Kiều Quân đều xa cách Phương Phùng. Cho đến khi nghe nói Alpha giở trò đùa dai với anh bị thôi học, Kiều Quân cảm thấy áy náy, cảm thấy mình không nên vì một chút chuyện nhỏ mà đi hoài nghi Phương Phùng, nghĩ Phương Phùng tồi tệ như vậy, thật sự quá không đúng, mới bẽn lẽn lại làm hòa với Phương Phùng.

________________________________________

Phương Phùng biết sự kháng cự của Kiều Quân là vì sự kiện kia.

Hắn tới gần, Kiều Quân liền lùi lại phía sau.

Kiều Quân là thật sự sợ hãi: “Phương Phùng, đáng sợ lắm. Tôi không làm được chuyện đó.”

“Thật sự không làm được.”

“Tiểu Kiều,” Phương Phùng duỗi tay bắt lấy mắt cá chân Kiều Quân, tay Alpha có thể dễ dàng ôm trọn, “Không cần sợ hãi, tôi sẽ không làm tổn thương cậu.”

“Cậu biết mà, đúng không? Tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện làm cậu đau khổ.”

“Đừng sợ, nhìn tôi,” Giọng Phương Phùng ổn định. “Nhìn vào mắt tôi.”

Nhiệt độ lòng bàn tay hắn bỏng rát da thịt mắt cá chân anh, nhiệt độ lan tràn lên phía trước, làm trái tim Kiều Quân lại bắt đầu thịch thịch thịch gõ vang.

Anh đối diện với Phương Phùng.

“Chúng ta không cần làm như vậy. Cho dù không có bước đó, chúng ta cũng vĩnh viễn sẽ không tách ra.”

Phương Phùng gằn từng chữ một, như là tuyên thệ, “Tôi sẽ không đối xử với cậu như thế.”

“Tôi chỉ biết làm theo cách cậu thích.”

 

back top