Kiều Quân nhịn xuống xung động muốn né tránh.
Trước đây khi ngủ cùng Phương Phùng, anh thường xuyên đụng phải hắn vì khoảng cách quá gần, nhưng anh sẽ không suy nghĩ nhiều về Phương Phùng. Đều là con trai, có phản ứng sinh lý là rất bình thường. Anh lại là Beta, Phương Phùng căn bản không thể làm gì anh. Cho nên, dù sau này anh có sinh ra bóng ma tâm lý với Alpha, anh vẫn nhanh chóng tách Phương Phùng ra, đối xử khác với những Alpha thông thường.
Hiện tại thì có chút khó khăn.
Anh hiện tại biết cái phản ứng đáng sợ kia đều là vì anh. Cho dù anh thật sự tin tưởng Phương Phùng, cho dù anh biết Phương Phùng không giống những Alpha kia, anh cũng không thể hoàn toàn khắc phục được sự sợ hãi.
Thật khủng khiếp.
Tâm trạng Kiều Quân mơ hồ không chừng, dứt khoát quay mặt đi, cố gắng không nhìn, nhắm chặt mắt, lông mi căng thẳng run rẩy.
Pheromone Alpha thổi qua trước, u tĩnh thâm thúy, là dòng nước ngầm nguy hiểm và khó lường dưới đáy biển, bất cứ lúc nào cũng có thể cuốn anh vào vòng xoáy, không bao giờ thoát ra được.
Phương Phùng lại bắt đầu hôn Kiều Quân.
Kiều Quân sợ đến mức cả người căng cứng, theo bản năng phòng bị Phương Phùng, không có cách nào đáp lại hắn như vừa rồi.
Sự địch ý đó không phải nhằm vào Phương Phùng, anh không biết là chống lại Nghiêm Thăng và những nam sinh bắt nạt anh, chống lại Alpha kia, chống lại những trang sách màu vàng kia, chống lại bộ phim điện ảnh kia, hay chống lại tất cả những dục vọng sâu không đáy, dơ bẩn ghê tởm.
Phương Phùng cũng không sốt ruột. Tay hắn lần nữa thăm lên sau gáy anh, lòng bàn tay không nhẹ không nặng vuốt ve, ấn vào tuyến thể đang nóng lên sưng lên của Kiều Quân, như là đang trêu đùa người. Kiều Quân không cấm được bị trêu chọc, không nhịn được thở dốc, thả lỏng biếng nhác. Phương Phùng liền cười, bắt lấy con mồi không đủ cảnh giác, hôn anh đến tăng nhiệt, làm anh tách ra khỏi những ý tưởng tiêu cực kia.
Bàn tay khớp xương thon dài tiếp tục đo đạc về phía trước. Vùng eo bụng anh mềm mại, gần như kẹo bông gòn màu trắng sữa. Nhiệt độ kẹo bông gòn vẫn đang không ngừng tăng cao, gần như giây tiếp theo liền sắp tan chảy trong tay Phương Phùng, biến thành nước đường ngọt lịm.
Phương Phùng, Phương Phùng, Phương Phùng.
Trừ Phương Phùng, anh không có cách nào nghĩ đến chuyện khác.
Các giác quan bị quá tải, đôi mắt phủ một tầng sương mù. Mỗi lần chạm nhau, Kiều Quân đều như thể thật sự nhìn thấy những điểm Pheromone kết hợp với nhau, hóa thành vô số ánh sáng nhìn thấy được bằng mắt thường. Màu xanh non, cùng màu xanh biển, đang nhảy một vũ điệu rất hoa mỹ.
Trước mắt có quang mang đang lấp lóe, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Ban ngày sáng rực chỉ có trong mùa hè hoàn toàn bao phủ lấy anh. Ánh sáng quá mạnh làm mắt anh chói, thái dương thình thịch nhảy lên, làm anh sinh ra ảo giác mình rơi vào mù lòa tạm thời.
Dòng điện nhỏ xíu mà liên tục len lỏi qua. Nghe nói người c.h.ế.t đuối vào lúc cận kề cái chết, vì thiếu oxy gây co cơ, do đó không tự chủ được mà co giật chân. Ánh sáng Pheromone phát ra quá mãnh liệt, anh bị bao phủ trong đó, gần như sắp ngạt thở, muốn kêu cứu, nhưng cửa thanh quản đã đóng lại dưới sự kích thích. Anh không có cách nào hít vào không khí, cũng không có cách nào thở ra âm thanh, chỉ là há miệng giãy giụa vô thanh.
Ảo giác quá mức khủng khiếp, Kiều Quân chìm đắm trong đó, chân không ngừng giãy giụa, nhưng anh quên mất trong thực tại còn có một Phương Phùng ý xấu đang bắt lấy anh, anh căn bản không động đậy được, cũng không trốn thoát được. Kết quả thật sự giống như người c.h.ế.t chìm cứng đờ hai chân.
Lúc để anh thở, Phương Phùng ghé vào tai anh cười, giọng rất trầm: “Tiểu Kiều, thoải mái đến mức đó sao?”
Khuôn mặt Kiều Quân còn vương nước mắt, không biết nước mắt này là do yếu tố sinh lý chiếm đa số, hay là lòng xấu hổ chiếm đa số. Nghe thấy Phương Phùng cười mình, anh căn bản không phản ứng lại là có ý gì, rất trì độn nghiêng đầu đối diện với Phương Phùng, ánh mắt tan rã, con ngươi vẫn đang rung động.
Phương Phùng bị anh nhìn như vậy, ghé sát lên, thương tiếc hôn lên mí mắt phiếm hồng của anh, hôn lấy nước mắt anh, nhẹ nhàng cắn má anh mềm như quả đào.
Chậm rãi ôm Kiều Quân lại, để anh ngồi trên đùi mình.
Kiều Quân bất an động đậy.
Phương Phùng vùi vào cổ Kiều Quân, bàn tay chui vào áo sơ mi vuốt ve sống lưng mỏng manh mà trơn láng của anh, biết anh đang bất an, hôn lên gáy anh, nói, “Một lát là ổn.”
Kỳ thật căn bản không phải một lát.
Độ tiếp nhận của Kiều Quân trong phương diện này không cao. Phương Phùng không có động tác quá lớn, chỉ là ma sát biên độ nhỏ. Bên hông và những chỗ mềm mại đã cọ xát đến hơi đỏ, trái tim Kiều Quân vừa vất vả bình ổn xuống lại bắt đầu nhảy lên.
Cuối cùng Phương Phùng lại tự mình dùng tay, ngậm lấy vành tai Kiều Quân, nói: “Lặp lại lần nữa thích tôi được không?”
Giống như bị hơi thở quá nhiệt bỏng rát, Kiều Quân run lên một chút, ôm chặt hắn, rất nghe lời nói, “Thích, thích Phương Phùng, tôi thích Phương Phùng.”
Phương Phùng cúi đầu vùi vào cổ anh, hoàn toàn bị hơi thở ấm áp của anh bao vây, rầu rĩ một tiếng.
Kiều Quân trên đùi cũng có chút, nhưng anh cũng không chán ghét, bởi vì đây là Phương Phùng. Cuối cùng kết thúc, cơn nhiệt triều rút đi, anh tựa vào vai Phương Phùng, mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
