BETA XINH ĐẸP YẾU ĐUỐI BIẾN THÀNH O YÊU ALPHA TRÚC MÃ

Chương 32: Hôn Nhau

Chịu đả kích quá lớn, ngày làm việc cuối cùng Kiều Quân rốt cuộc không thể kiên trì đến cuối cùng. Người phụ trách thấy sắc mặt anh trắng bệch, ai cũng biết Omega vốn dĩ sức chịu đựng kém, không chịu nổi sự giày vò, vì thế lập tức đề nghị anh kết thúc công việc, bảo trọng thân thể là quan trọng.

Quán cà phê không thu lại bộ đồng phục làm việc bấy lâu nay, nói là để lại cho anh làm kỷ niệm, còn tặng một hộp quà, bên trong có vài tấm ảnh họ chụp Kiều Quân lúc làm việc thường ngày, ngoài ra còn có chút quà lưu niệm nhỏ xinh tinh tế.

Nhưng Kiều Quân không có tâm trí để xem.

Trán vẫn đau nhói không ngừng.

Anh căn bản không nhớ rõ mình về nhà như thế nào, nhào vào giường cuộn mình một lát. Cơn nhiệt triều ngày càng quen thuộc chậm rãi xé tan ý thức anh.

Không biết những mảnh thông tin vụn vặt và khó hiểu anh từng bù đắp từ cuốn sách sinh lý Omega nào đó chậm rãi nhảy ra. Đầu óc Kiều Quân bị nhiệt độ chậm rãi tăng cao làm cho mơ hồ. Từng chữ từng chữ hồi tưởng, nó nói rằng — Cảm xúc quá khích của Omega trước và sau kỳ phát tình hàng tháng sẽ dẫn đến kỳ phát tình đến sớm hoặc kéo dài.

Phiền phức. Kiều Quân ngồi dậy, tóc rối bời, u ám đi tìm kiếm viên thuốc của mình, rồi ra ngoài rót nước ấm.

Không biết có phải do thể chất đặc thù hay không, Kiều Quân uống thuốc xong vẫn sẽ bị cơn nhiệt triều tra tấn rất khó chịu. Lần này anh tâm trạng không tốt, hành động vô cùng thiếu lý trí, bất chấp tất cả, trực tiếp nắm một nắm thuốc quá liều, tu hết vào miệng cùng với nước.

Lần này sẽ không giống lần trước mà gặp ác mộng nữa. Anh không biết đang đấu khí với ai, giống như mình đã chiến thắng kẻ địch trong tưởng tượng, ấu trĩ lộ ra nụ cười chiến thắng, loạng choạng quay về.

Anh kéo cửa phòng ngủ ra.

Mùi Pheromone còn sót lại trong không khí rất nhạt, vô cùng nhạt. Nếu là ngày thường, dù đã phân hóa thành Omega, Kiều Quân cũng gần như không thể bắt được. Chẳng qua, Omega trong kỳ phát tình cực kỳ mẫn cảm với Pheromone Alpha, chỉ cần là Pheromone, dù chỉ một chút, cũng tuyệt đối không thể trốn thoát, sẽ bị phóng đại vô hạn, kích thích các giác quan của Omega.

Alpha xuất thân như Phương Phùng tự xưng là cao nhân nhất đẳng, điều tự hào nhất chính là sự tự chủ. Từ trước đến nay, chưa từng có bất cứ lần nào hắn có hành động thất lễ trước mặt Kiều Quân vì bản năng sinh lý.

Kiều Quân có thể cảm nhận được Pheromone của hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Lần gần nhất anh căn bản không tỉnh táo, chỉ có ấn tượng mơ hồ. Tuy nhiên, Pheromone đó hiện tại đã phá tan hàng rào ký ức m.ô.n.g lung, cuộn đến bên anh, đột ngột kéo anh vào biển sâu tối tăm, muốn sống sượng làm anh chìm c.h.ế.t trong cơn nhiệt triều.

Anh nên rời khỏi đây.

Dược tính của viên thuốc đã phát tác, bản năng sinh lý đang cuồn cuộn đến bị áp chế. Anh biết mình vẫn còn lý trí, anh biết mình nên làm gì.

Đóng cửa lại, rời khỏi đây, trở về phòng mình, ngủ một giấc thật ngon. Chờ mọi thứ qua đi, mọi thứ đều sẽ qua đi.

Kiều Quân lại ngược lại bước thêm hai bước, đến gần tủ quần áo của Phương Phùng.

— Nơi Pheromone đậm đặc nhất.

Anh không còn mất lý trí như lần trước, anh biết mình đang làm gì. Anh có thể nghe thấy tim mình đập rất nhanh, rất nhanh. Lần này anh không gặp ác mộng, nhưng anh nhớ lại lần đầu tiên mình nhào vào Phương Phùng, xin hắn hôn, anh nhớ rõ đó là vì anh cuối cùng đã tìm được thứ duy nhất có thể giải cứu anh trong cơn nhiệt triều đã lâu không thể bình ổn.

Đó là thứ anh rất thích, muốn luôn luôn… luôn luôn có thể có được.

Trán anh dán lên bề mặt lạnh băng của tủ quần áo. Khuôn mặt trắng nõn ửng hồng đến mức khoa trương, mày vô thức nhíu chặt lại, đôi mắt nhắm nghiền, con ngươi rung động dưới mí mắt mỏng, lông mi đen như quạ không ngừng rung lên.

Dược tính của viên thuốc uống vào quá mạnh, nhưng vẫn không trấn áp được bản năng, lập tức phản công. Tình trạng còn nghiêm trọng hơn trước. Phần còn giữ được lý trí và phần chỉ còn lại bản năng kéo anh về hai phía, khiến anh không biết phải làm sao, trở nên vô cùng khó chịu.

“Phương Phùng…”

Anh sinh ra một loại ảo giác, như thể trán mình đang chống vào lưng của ai đó, vì thế lẩm bẩm gọi tên hắn, gọi cái người luôn xuất hiện khi anh bất lực, luôn cho anh đáp lại, “Phương Phùng… Cứu tôi.”

“Cứu tôi đi.”

________________________________________

Cửa mở.

Mùi hương hoa nồng đậm đã lan khắp nhà.

Phương Phùng cũng không quá bất ngờ. Hắn gọi mấy cuộc điện thoại cho Kiều Quân đều không có người nghe, hắn đại khái đoán được là vì sao.

Thể chất Kiều Quân đặc thù, viên thuốc không có tác dụng lớn với anh, việc hấp thụ quá mức lại chỉ gây ra tác dụng ngược. Sau lần trước, Phương Phùng đã gửi dữ liệu của Kiều Quân đến bệnh viện bên kia, làm loại thuốc ức chế thích hợp hơn cho anh.

Một ống thuốc thí nghiệm đã được gửi đến tay hắn vào hôm nay, đang ở trong túi hắn.

Phương Phùng đi vào, những Pheromone ngọt ngào đó quá quấn quýt lấy hắn, đến nỗi bề ngoài hắn nhìn bình tĩnh, nhưng mu bàn tay đã nổi gân xanh, tuyến thể sau gáy cũng đang bên bờ mất kiểm soát, không kìm được muốn phóng thích Pheromone tấn công của Alpha để bắt lấy Pheromone Omega đang khao khát kia.

Rất nhanh hắn liền ý thức được, Kiều Quân đang ở trong phòng hắn.

Omega hắn yêu thích đang trong kỳ phát tình lại chọn trốn trong phòng hắn.

Một cách nói đầy mơ hồ, khiến người ta mơ màng. Nghe càng giống như cái bẫy ngụy trang thành lễ vật, đủ để làm hắn hoàn toàn mất kiểm soát.

Hắn chậm rãi vặn tay nắm cửa.

Rèm phòng được kéo kín mít, một tia sáng cũng không lọt vào, rất tối tăm, nhưng Phương Phùng không bật đèn.

Hắn nhìn rất rõ ràng.

Trên giường chất đầy quần áo của hắn, có người đang thân mật ôm chúng trong ngực. Nghe thấy tiếng mở cửa, chậm nửa nhịp ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn qua.

Ánh sáng ngoài cửa miễn cưỡng chiếu vào phòng, ánh sáng mỏng manh dừng trên mặt Kiều Quân, có vẻ hơi mộng ảo. Khuôn mặt anh hoàn toàn đỏ bừng, khiến thần sắc vốn dĩ có chút ngây ngô càng gần với một loại si thái rất dễ khiến người ta hiểu lầm. Trong mắt còn phủ một tầng sương mù mê ly, vì đột ngột nhìn thấy ánh sáng, giọt nước mắt vốn dường như muốn rơi lại chưa rơi tràn ra hốc mắt, nhỏ giọt xuống vạt áo sơ mi trước ngực.

— Chiếc áo sơ mi đó là của Phương Phùng.

Kiều Quân đã trực tiếp khoác lên. Thân hình anh và Phương Phùng chênh lệch rất nhiều, quần áo mặc trên người anh lỏng lẻo. Cổ áo sơ mi rất rộng, anh lại không cài cúc áo cẩn thận, nó trực tiếp trượt đến xương quai xanh, có thể làm người ta nhìn thấy rất nhiều thứ.

Phương Phùng càng đi càng gần, mỗi bước đi, tiếng vang trên sàn nhà rõ ràng có thể nghe thấy.

Bị đương sự bắt quả tang tại trận, Kiều Quân có một khoảnh khắc bừng tỉnh, phản ứng lại rốt cuộc mình đã làm chuyện tồi tệ đến mức nào. Nhưng rất nhanh bản năng khao khát Pheromone lại vững vàng chiếm thế thượng phong, tâm trạng áy náy và hoảng loạn bị chôn vùi trong đầu óc rối loạn của Omega, rất vui vẻ nhìn Alpha đến gần anh.

“Tiểu Kiều.” Phương Phùng dừng lại ở mép giường, khẽ gọi anh.

Đây là lần đầu tiên Kiều Quân nghe thấy xưng hô này từ miệng Phương Phùng, dùng một giọng điệu chưa từng có trước đây, làm xưng hô này nghe có vẻ ái muội đến đáng sợ.

Cứ như là lần đầu tiên nghe thấy giọng nói này, lần đầu tiên quen biết người này.

Pheromone trong không khí đã nồng đến một mức độ nhất định, tim Kiều Quân đập nhanh đến mức khiến anh khó thở, cảm giác choáng váng càng ngày càng mạnh.

Cách giải quyết hiệu quả hơn việc dùng quần áo xây tổ ngay trước mắt, thứ anh muốn ngay trước mắt. Chỉ cần anh mở miệng, Phương Phùng nhất định sẽ đồng ý, nhất định sẽ giúp anh.

Kiều Quân kéo lấy tay áo Phương Phùng, không phát hiện cánh tay Alpha có chút cứng đờ, tiếp tục leo lên muốn ôm Phương Phùng. Phương Phùng thấy anh loạng choạng ngồi dậy, bộ dạng rất vất vả, chậm rãi cong thân mình xuống mặc anh ôm, tay kia đỡ eo anh ổn định anh lại.

“Phương Phùng,” Kiều Quân ghé đến tai Phương Phùng, mặc dù là do bản năng sai khiến, nhưng lòng xấu hổ vẫn còn sót lại, càng nói càng nhỏ giọng, “Cậu có thể… cùng tôi… hôn nhau không?”

 

back top