BETA XINH ĐẸP YẾU ĐUỐI BIẾN THÀNH O YÊU ALPHA TRÚC MÃ

Chương 31: Thiên Sứ

Khi Kiều Quân mở mắt ra, Phương Phùng vừa vặn vén lọn tóc mái ngủ loạn trên trán anh, đối diện với tầm mắt anh, bình thản ung dung chào hỏi: “Sớm.”

Kiều Quân cứng đờ vặn vẹo cổ, xác nhận gối của mình không phải gối đầu, mà là cánh tay Phương Phùng. Cúi đầu nhìn, quần anh đã không cánh mà bay, đôi chân hoàn toàn trần trụi, gác trên người Phương Phùng, phần thịt mềm như bông dán vào eo Alpha.

Kiều Quân kinh hãi đến đồng tử co rút.

Tư thế ngủ của anh từ khi nào lại trở nên tệ hại như vậy?

Anh nhanh chóng ngồi dậy, lăn ra khỏi vòng tay Phương Phùng, dứt khoát kéo giãn khoảng cách, còn không quên kéo chăn che kín đôi chân mình.

Ngủ lăn lộn chung một chỗ còn chưa khiến Kiều Quân sợ hãi đến mức này, điều thật sự làm tiếng lòng anh rối loạn, là việc chiếc quần biến mất.

“Cậu cậu cậu cậu……… Tôi tôi tôi…” Anh chỉ chỉ Phương Phùng, rồi lại chỉ chỉ chính mình, cứng họng, hoảng sợ đến mức không thể tổ chức ngôn ngữ, “Tôi tôi chúng ta… Chúng ta hai người…”

Phương Phùng cũng ngồi dậy, không giống Kiều Quân, quần áo của hắn vẫn mặc nguyên vẹn, chẳng qua cũng không khá hơn là bao, nhiều chỗ đã trở nên nhăn nhúm.

Hắn đầy ẩn ý nhìn về phía Kiều Quân: “Cậu nghĩ sao?”

Kiều Quân sao có thể biết, ký ức của anh chỉ dừng lại ở việc anh chờ Phương Phùng ở cửa, cứ chờ mãi chờ mãi, chờ đến khi anh quên mất cuối cùng Phương Phùng đã về nhà như thế nào.

Nhưng nhìn bộ dạng Phương Phùng, có thể xác định hai người họ chắc chắn không làm chuyện vượt rào.

“Hẳn là, không có đi…” Kiều Quân cười gượng, “Làm sao cậu lại chiếm tiện nghi của tôi được chứ ha ha ha…”

“Quần… cũng là do chính tôi uống say phát điên muốn cởi sao?” Kiều Quân thoáng nhìn chiếc quần cuộn tròn dưới ván giường.

Phương Phùng nhìn anh, “Đúng một nửa.”

Kiều Quân:?

Sao lại đúng có một nửa.

“Cậu cởi được một nửa thì không thoát xuống được, là tôi giúp cậu cởi.”

Ánh mắt Phương Phùng dừng lại ở mắt cá chân trắng nõn không được che kín hoàn toàn của Kiều Quân. Kiều Quân cảm thấy như bị bỏng một chút một cách khó hiểu, vô thức co chân lại, dùng chăn giấu kỹ hơn.

Kiều Quân miệng không phanh lại được: “Cậu cởi quần tôi làm gì?”

Phương Phùng nhặt chiếc quần trên mặt đất đưa cho anh, càng dựa càng gần. Kiều Quân có chút không chống đỡ nổi, nhưng anh biết rõ biểu hiện sự rụt rè trước mặt Phương Phùng chỉ khiến hắn ăn chắc mình, vì thế anh cố gắng chống lại nhìn lại: “Cậu, cậu làm cái gì?”

“Cậu nói, tôi sẽ không chiếm tiện nghi của cậu,” Phương Phùng nhìn anh, tim Kiều Quân đập rất nhanh, “Là sai nửa câu còn lại.”

“Bởi vì thật xinh đẹp, cho nên tôi không thể cự tuyệt.”

Phương Phùng đưa quần cho anh, như thể không hề nhìn thấy khuôn mặt Kiều Quân đã đỏ bừng ngay lập tức, rồi bước ra khỏi phòng.

Khi Kiều Quân quay người xuống giường, luống cuống tay chân nhanh chóng mặc quần vào, giọng nói mang theo ý cười của hắn từ bên ngoài truyền vào tai Kiều Quân, “Đồ ăn sáng tôi đã đặt lên bàn, nhớ ăn trước khi ra ngoài.”

________________________________________

Theo đề nghị của Thẩm Quân Diệp, Kiều Quân nghiêm túc suy xét, cuối cùng vẫn quyết định từ chức công việc làm thêm ở quán cà phê.

Nếu muốn nghiêm túc đi trên con đường diễn viên này, anh còn quá nhiều thứ phải học. Chuyên ngành của bản thân anh không phải là biểu diễn, càng cần phải nỗ lực nhiều hơn, thật sự không còn cách nào chăm sóc được nữa. Vì thế anh đề xuất nghỉ việc vào cuối tháng.

Về việc này, Thư Vũ vô cùng thân thiết bày tỏ sự tiếc nuối của cô. Nếu các fan trung thành của hoa linh lan nhỏ trong quán biết chuyện này, không biết sẽ có bao nhiêu trái tim Alpha bị vỡ thành nhiều mảnh.

Hôm nay chính là ngày làm việc cuối cùng của Kiều Quân.

Gần đây, công viên giải trí bên cạnh quán cà phê đã chính thức khai trương, lượng khách rất lớn. Thêm vào đó, yếu tố nữ hầu và thú bông bản thân cũng khá được trẻ con yêu thích, vì thế bà chủ quán cà phê xoa tay hầm hè, mở thêm một chi nhánh mới trong công viên giải trí.

Kiều Quân cùng mấy Omega khác có ngoại hình xinh đẹp đều được phân công đến chi nhánh công viên giải trí, phụ trách phát tờ rơi và lôi kéo khách cho du khách đi ngang qua.

Rốt cuộc, hầu hết mọi người đều khó lòng từ chối một Omega xinh đẹp, cho dù thứ được đưa qua chỉ là tờ rơi, trẻ con cũng không ngoại lệ.

Để chiều lòng trẻ con, Thư Vũ còn đặc biệt tìm đến một số đạo cụ cánh nhỏ cho mấy Omega. Các Omega đều cảm thấy vô cùng đáng yêu, xách váy xoay vài vòng, ren từng vòng từng vòng, chuyển động lên dường như nụ hoa. Họ còn chụp ảnh chung với Kiều Quân có chút thẹn thùng, Thư Vũ còn chọn một tấm nói muốn giữ lại trong tiệm để bảo tồn.

“Tiểu Kiều, chúc cậu sau này mỗi ngày đều vui vẻ,” Nữ sinh Omega thường xuyên cùng nhóm với anh dọn dẹp có tính cách tương đối mềm, nghĩ đến người bạn mới quen thân phải rời đi, trong mắt đã phủ một tầng thủy quang, “Tớ sẽ luôn nhớ cậu.”

Kiều Quân vỗ nhẹ vai cô, an ủi cô, “Ừm, tôi cũng sẽ nhớ mọi người.”

Anh nở nụ cười, chân thành cảm ơn sự chăm sóc trong những ngày qua: “Cảm ơn mọi người đã chiếu cố tôi bấy lâu nay.”

________________________________________

Công viên giải trí người đến người đi, Kiều Quân nhanh chóng phát gần hết số tờ rơi trong tay. Đang định đi đến một khu vực khác chưa đi qua để phát nốt số tờ rơi còn lại, anh vô ý, hình như đụng phải cái gì đó.

Vội vàng nhìn lại, ngã xuống đất là một đứa trẻ, một mình, không thấy bóng dáng cha mẹ.

“Xin lỗi, xin lỗi, cháu có sao không?” Kiều Quân đỡ cậu bé dậy.

Từ góc nhìn của đứa trẻ, người trước mắt vô cùng xinh đẹp. Gió nhẹ thổi bay mái tóc dài đen nhánh suôn thẳng của anh, những sợi tóc rủ xuống bay lượn, để lộ đôi cánh trắng tinh sau lưng.

Ngược sáng, thần sắc quan tâm trên mặt càng thêm dịu dàng.

Đứa trẻ nhìn tà váy ren bay bổng của anh, ngây ngốc: “… Thiên sứ tỷ tỷ.”

“Tôi không phải thiên sứ,” Kiều Quân kiểm tra xong anh không có chỗ nào bị trầy da, nhẹ nhàng thở ra, vừa giúp cậu bé phủi sạch bụi bẩn trên quần áo, vừa sửa lời, “Hơn nữa tôi là con trai.”

“Cháu có chỗ nào không thoải mái không?”

Đứa trẻ lắc đầu.

Kiều Quân quan sát xung quanh, cha mẹ cậu bé quả thật không ở bên cạnh, “Cháu đi cùng cha mẹ sao? Ba mẹ đâu rồi?”

“Không thấy,” cậu bé cúi đầu xoắn ngón tay, “Cháu đi nhanh quá, ba mẹ không theo kịp.”

Kiều Quân dắt tay cậu bé, “Tôi dẫn cháu đến trung tâm trẻ lạc nhé, ở đó có thể giúp cháu tìm thấy ba mẹ.”

Đứa trẻ lại không nhúc nhích.

Kiều Quân nghi hoặc, nhìn theo tầm mắt cậu bé, là xe bán kem ốc quế.

Quả nhiên là trẻ con mà. Kiều Quân cảm khái cười, dẫn cậu bé đi qua mời cậu ăn kem ốc quế, coi như là lời xin lỗi vì đã đụng vào cậu.

“Cảm ơn anh trai, anh là Omega dịu dàng và xinh đẹp nhất mà cháu từng gặp,” Cậu bé ăn kem, xóa đi vẻ uể oải lạc đường vừa rồi, nói ngọt ngào khen Kiều Quân, “Alpha sau này của anh nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

Alpha sau này…

Không nhắc đến từ này thì không sao, vừa nói đến, bóng dáng người nào đó lại cứ vứt đi không được trong đầu anh. Trước đây có công việc quay phim gấp gáp, Kiều Quân không có quá nhiều tinh lực và thời gian để suy xét chuyện với Phương Phùng, nên không cảm thấy có gì. Hiện tại nhàn rỗi, chuyện sáng nay lại tái diễn vô số lần.

Cái gì gọi là, bởi vì thật xinh đẹp nên không thể cự tuyệt?

Phương Phùng từ khi nào lại trở thành một người cà lơ phất phơ như vậy?

Không đúng, không đúng. Nghĩ kỹ lại, Phương Phùng kỳ thật vẫn luôn giỏi loại trò đùa làm người ta đỏ mặt tim đập này, chỉ là trước kia anh không nghĩ theo hướng đó, bây giờ biết Phương Phùng có ý gì, mới biết lực sát thương lớn đến mức nào.

Nếu dùng hồ ly và thợ săn để so sánh, Kiều Quân cảm thấy mình là một con hồ ly ngu ngốc, mãi đến cuối cùng mới phản ứng lại phát hiện thợ săn đã giăng đầy bẫy rập xung quanh. Mỗi bước anh dẫm, lại càng lún sâu thêm một lần.

Căn bản khó có thể chống cự, vô lực xoay chuyển trời đất.

Lời từ chối chỉ làm bạn bè, không thể làm bạn lữ trước đây của mình dường như sắp trở nên không còn kiên định như vậy nữa.

Nhiệt độ trên mặt anh lại lặng lẽ tăng cao. Đỉnh đầu mặt trời đang gay gắt, anh lại mặc váy dài. Đứa trẻ thấy mặt anh nhiễm một mảng hồng nhạt, cho rằng anh nóng, giơ kem lên hỏi anh.

“Anh trai, mặt anh đỏ rồi, có phải nóng lắm không? Có muốn kem hạ nhiệt không, cháu chia anh một miếng.”

Kiều Quân như bị lời nói vô tình của cậu bé chọc thủng tâm sự, dùng tay kia luống cuống dán lên mặt, cố gắng hạ nhiệt, có chút hoảng loạn che giấu, nhìn về phía trước thấy biển chỉ dẫn Trung tâm trẻ lạc, “Là có hơi nóng, nhưng không sao, cháu xem, phía trước chính là trung tâm trẻ…”

Lạc.

Trong tầm mắt xuất hiện một người.

Chữ cuối cùng còn lại bị nghẹn trong cổ họng, Kiều Quân đột nhiên mất đi khả năng ngôn ngữ, nói không nên lời. Phấn hồng ngượng ngùng trên má đã vô tung vô ảnh, cả khuôn mặt tái nhợt đi.

Bàn tay anh nắm tay cậu bé trở nên rất lạnh. Cậu bé vừa định hỏi, lập tức bị người phía trước thu hút sự chú ý, vui vẻ lắc cánh tay Kiều Quân, “Anh trai! Anh trai anh xem! Mẹ cháu thật sự ở đây!”

“Kia chính là mẹ cháu!”

“Mẹ cháu có phải thật xinh đẹp không!” Cậu bé rất tự hào giới thiệu, “Mẹ cháu là Beta nha, nếu bà ấy là Omega, anh trai chính là Omega xinh đẹp thứ hai trên thế giới.”

Kiều Quân đương nhiên biết.

Có lẽ anh thật sự bị say nắng, đầu bắt đầu say xe, cảnh tượng xung quanh vặn vẹo mơ hồ, nhưng bộ dạng người phụ nữ trong mắt anh vẫn rõ ràng như vậy.

Giống như vẫn là rất nhiều năm trước, cũng là một ngày nóng bức như thế này, anh kéo tay bà, làm nũng nói, Mẹ ơi, nóng quá nóng quá, con muốn ăn kem.

Bà rất dịu dàng nói, Được.

Bà không hề thay đổi chút nào.

Anh có suy nghĩ giống cậu bé. Khi còn thơ ngây mơ hồ về giới tính, anh đã cảm thấy mẹ là người xinh đẹp nhất. Ngay cả sau này biết, Omega sẽ xinh đẹp hơn Beta rất nhiều, anh vẫn không thay đổi suy nghĩ.

Thời gian trôi qua rất lâu, năm mười lăm tuổi anh gặp lại cha, cha đã sớm không còn vẻ ngoài đẹp trai anh tuấn như khi anh còn nhỏ, giống như một người xa lạ, sự thay đổi trong những năm này càng là hoàn toàn thay đổi.

Thế nhưng, bà lại không hề thay đổi chút nào.

Không giống cha, không có thêm nhiều nếp nhăn trên mặt.

Người phụ nữ bên kia thấy cậu bé không ngừng vẫy tay kêu to, đi tới. Kiều Quân bình tĩnh đứng tại chỗ, giống như một pho tượng không nhúc nhích mà vẫn suy nghĩ, mái tóc đen dài hai bên che đi biểu cảm của anh.

Lông mi vô ý thức rung động, đổ xuống một mảng bóng đen âm tình bất định trên mi mắt.

Người phụ nữ đầu tiên chú ý đến kem trong tay cậu bé, nụ cười trên mặt nhạt đi một chút, giả vờ giận dữ: “Vừa rồi không phải đã ăn một cái rồi sao? Tại sao còn muốn ăn?”

“Gây thêm nhiều phiền phức cho chị, còn muốn người ta mời ăn kem, ta và ba dạy con như thế nào.”

Đứa trẻ phản kháng nói: “Mẹ ơi, đây không phải chị, là anh trai mà!”

“Ai nha, thật xin lỗi. Ngại quá, con nhà chúng tôi đã gây thêm nhiều phiền phức cho cậu.” Người phụ nữ rất kinh ngạc, bị cậu bé nhắc nhở, bắt đầu đánh giá khuôn mặt Kiều Quân.

Kiều Quân giống như bị điện giật, đột nhiên lùi lại, linh hồn vẫn tự do vừa rồi cuối cùng cũng trở về vị trí, anh dùng số tờ rơi còn lại trên tay che khuất mặt mình.

Người phụ nữ cúi đầu tìm ví tiền, “Tôi đưa tiền kem ốc quế…”

“Không cần! Không có gì đâu, không cần khách sáo,” anh lên tiếng cắt ngang người phụ nữ, nói hết câu trong một hơi, “Tôi, tôi còn phải phát tờ rơi, đi trước đây.”

Anh không nhìn mặt bất kỳ ai trong số họ nữa, dứt khoát quay người, vội vàng rời đi.

Bóng dáng anh tràn ngập ý vị chạy trối chết, nghiêng ngả lảo đảo. Đôi cánh xinh đẹp phía sau không còn tinh thần mà lắc lư, trông như bị bẻ gãy một cách cường ngạnh, cuối cùng không thể bay lượn lần nữa, chỉ có thể đau khổ rơi xuống.

Làm như vậy có quá rõ ràng không? Kiều Quân không thể hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi.

Các triệu chứng say nắng càng ngày càng rõ rệt, đầu rất váng, những ý tưởng hỗn loạn đè ép lẫn nhau, những đốm đen bất quy tắc nhảy nhót trước mắt, anh muốn nôn.

Thì ra bà ấy thật ra sẽ mắng con mình, bà ấy cũng sẽ giận dữ, nói chờ về nhà sẽ cùng ba dạy dỗ, sẽ không để ý đến tư thái của mình, sẽ cằn nhằn vì con ăn thêm một cây kem ốc quế.

Thì ra bà ấy cũng là một người mẹ bình thường và phàm tục như thế, không phải là ấn tượng ôn nhu hoàn mỹ mà anh luôn muốn giữ lại nhưng không thể tránh khỏi sự phai màu của ký ức.

Anh đã sẽ không còn có ngày chờ đợi cha mẹ tìm thấy anh nữa.

Họ sẽ vĩnh viễn không đến. Kiều Quân tự nhủ.

 

 

back top