BETA XINH ĐẸP YẾU ĐUỐI BIẾN THÀNH O YÊU ALPHA TRÚC MÃ

Chương 30

Đại khái là vào buổi tiệc sinh nhật năm tuổi.

Trưởng bối trong nhà như mọi năm cười tủm tỉm hỏi Phương Phùng: “Tiểu Phùng, con có thứ gì muốn không?”

Phương Phùng năm tuổi vừa mới chào đón bước ngoặt quan trọng đầu tiên trong đời. Hắn bắt đầu ý thức được trên thế giới này không có gì là hắn không có được, dù có, cũng chỉ là tạm thời không có được mà thôi.

Hắn có chút chán ghét cảm giác mọi thứ tùy tiện chạm vào là có thể đạt được này, mặc kệ thực tế gây phiền toái này trong mắt người khác là ưu việt đến mức nào, kiêu ngạo đến mức nào.

Phương Phùng năm tuổi vẫn chưa biết che giấu sự kiêu ngạo của mình.

Vì thế hắn mặt lạnh lùng trả lời: “Không có.”

Sự thật cũng là như vậy. Sau năm tuổi, Phương Phùng trưởng thành càng nhanh chóng hơn. Thiên phú không chỉ vượt xa bạn cùng lứa tuổi, cho dù là những thiếu niên lớn hơn, đã phân hóa thành Alpha, cũng không thể đánh bại hắn.

Không thú vị. Phương Phùng cứ như vậy không hề che giấu, mang khuôn mặt tràn ngập hai chữ này, đứng trên các bục nhận giải khác nhau, nhận các huy chương và cúp khác nhau từ những người khác nhau. Khuôn mặt kiêu ngạo lạnh nhạt của hắn lưu lại rất nhiều bức ảnh.

Khi đó hắn cho rằng mình đã dự kiến trước được vận mệnh của mình, làm gì cũng thuận buồm xuôi gió, chỉ là lặp lại những việc không hề có tính thách thức. Cái gọi là hoàn mỹ đối với hắn có ý nghĩa nhạt nhẽo.

Hắn có thể hoàn thành hoàn hảo mọi thứ, nhưng lại rõ ràng thiếu đi sự tấn công tính và ham muốn chinh phục mà một Alpha bình thường nên có. Chị gái hơn hắn vài tuổi, đã phân hóa thành Alpha, được trưởng bối phái tới nói chuyện với hắn.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy tất cả những thứ này quá mức vô vị thôi,” Phương Phùng nói.

“Cảm giác không cần quá tốn sức là có thể có được.”

Khi nghe hắn nói ra suy nghĩ của bản thân như vậy, chị gái Phương Phùng nhướng mày, nhìn cậu em trai trưởng thành sớm hơn một tầm cao mới của mình, “Em thực sự tin rằng sẽ luôn như thế sao?”

Phương Phùng trả lời: “Đương nhiên.”

Tuy nhiên, vận mệnh luôn cho nhân loại kiêu ngạo một cú đánh nặng nề và không thể đoán trước vào thời điểm bất ngờ nhất. Sau khi nói ra câu nói đó, Phương Phùng tự xưng là Alpha hoàn mỹ, rất nhanh đã tình cờ gặp được bảo vật số mệnh độc nhất vô nhị, khó có thể đạt được của hắn.

________________________________________

Thông thường là buổi chiều, vào lúc bãi biển ít người nhất, người kia sẽ đứng bên bờ biển.

Phương Phùng phát hiện ra anh ta đã lâu.

Người đó đại khái bằng tuổi hắn, thấp hơn hắn một chút, vị trí đứng chếch ra ngoài so với cửa sổ phòng Phương Phùng trong căn biệt thự kia, rất dễ dàng có thể thấy được bóng dáng đó.

Anh chỉ lặng lẽ đứng bên bờ, đội một chiếc mũ đan rất đơn giản. Phương Phùng phần lớn thời gian chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng anh, không biết anh đang suy nghĩ gì khi từng đợt sóng biển xô lên bờ làm ướt mắt cá chân anh.

Từ xa có người gọi anh, anh nghiêng mặt đi. Phương Phùng lần đầu tiên nhìn rõ khuôn mặt anh. Ánh mặt trời chiếu sáng khuôn mặt trắng nõn kia, nụ cười rạng rỡ, rộng rãi vô cùng, làm người ta nhớ đến những ngày hè tràn ngập ánh sáng, dường như chưa từng tồn tại bất kỳ sự cô đơn nào.

Anh nhanh chóng cười rời khỏi bãi biển, bị một nhóm trẻ con khác vây quanh, hoàn toàn hòa nhập vào niềm vui của chúng, giống như mọi thứ vừa rồi cũng bị thủy triều cuốn đi.

Trừ Phương Phùng, người quan sát bí ẩn này, không ai biết khoảng thời gian đó tồn tại, nghe có vẻ giống như bí mật mà hắn và người kia cùng chia sẻ.

Phương Phùng không biết tại sao hắn lại nhìn đến mê mẩn.

Không thể lý giải, nhưng hắn không chán ghét.

________________________________________

Phương Phùng đã theo dõi anh rất nhiều lần, mỗi lần theo dõi đều không muốn bất kỳ ai đi cùng, sẽ có một loại cảm giác khó chịu khi bảo vật của mình bị người khác nhìn trộm.

Phương Phùng không biết đây có phải là cái gọi là biến số bất ổn của Alpha hay không.

Có một ngày người kia tâm trạng thật sự không tốt.

Phương Phùng không nhanh không chậm đi theo sau anh, nhìn anh rẽ vào một con hẻm nhỏ.

Sau đó hắn nghe thấy tiếng thút thít rất khẽ.

Việc theo dõi của Phương Phùng vạn vô nhất thất (không bao giờ thất bại). Hắn rất thông minh, làm những việc này cũng rất cao minh, luôn có thể duy trì khoảng cách không bị phát hiện và cướp lấy mọi thứ của người kia ở mức tối đa.

Hắn đương nhiên có thể gọi người điều tra, nhưng làm vậy xa xa không chân thật bằng việc tự tay, tự mình phác họa ra hình dáng cụ thể của người kia.

Hắn biết tên người đó, gọi là Kiều Quân. Cha mẹ anh đều là Beta, tương lai anh rất có khả năng cũng là Beta. Cha mẹ anh đều không ở bên cạnh anh, anh sống cùng ông nội. Anh học ở trường tốt nhất trong thị trấn nhỏ, anh lớn lên rất đẹp, đối với người khác luôn rất ôn nhu. Phần lớn nữ sinh chơi cùng anh đều rất để ý anh.

Nhưng anh lại rất cố tình duy trì một loại quan hệ như gần như xa với những người bạn xung quanh.

Nói cách khác, phần lớn mọi người đều không biết, Kiều Quân thường xuyên một mình đứng bên bờ biển.

Đó là bí mật của một mình Kiều Quân.

Hiện tại cũng biến thành của hắn. Phương Phùng nghĩ, như thể chính mình thật sự đứng bên cạnh Kiều Quân, như thể chính mình chính là người duy nhất được cho phép đứng bên cạnh Kiều Quân cùng anh chịu sự xoa rửa của sóng biển.

Hắn từng nghe qua giọng nói của Kiều Quân, đó là giọng nói trong trẻo sạch sẽ, âm cuối sẽ nâng lên, có vẻ rất hoạt bát trong suốt.

Con hẻm nhỏ rất yên tĩnh, tiếng khóc của Kiều Quân bị phóng đại, Phương Phùng ở góc rẽ nghe được rất rõ ràng.

Không giống bình thường, tiếng khóc bị đè nén rất khẽ đó lại vô cùng mềm mại, giống như tan chảy thành chất lỏng. Tiếng nức nở không kìm nén được lại đáng yêu đến mức này.

A. Anh ấy đang khóc, anh ấy đang khóc, chỉ có một mình ta biết, chỉ có một mình ta.

Phương Phùng vô cùng khẳng định, hắn là người duy nhất có thể nghe thấy tiếng Kiều Quân thút thít, hắn cảm thấy hưng phấn vì kết luận này.

Hưng phấn đến choáng váng.

Hắn nhìn qua. Kiều Quân đang ngồi xổm người, vùi đầu vào khuỷu tay, toàn bộ lưng đều đang khẽ run rẩy, sau gáy trơn bóng ửng hồng, là màu hồng phấn dâu tây xinh đẹp.

Cuộn tròn lại như một chú mèo, thành một khối đáng mến chọc người.

Đầu kia con hẻm truyền đến tiếng động, Kiều Quân hoảng sợ, cả người cứng đờ, ngẩng đầu nhanh chóng nhìn về phía đó.

Cũng chính là khoảnh khắc này, Phương Phùng rốt cuộc thấy được đôi mắt anh.

Con ngươi màu hổ phách còn ngậm một lớp thủy quang thanh thiển, càng gần với vị ngọt sền sệt như mật đường. Hai vệt nước mắt còn treo trên mặt, giống như giọt sương trên cánh hoa sau cơn mưa.

Đôi mắt kia, thật xinh đẹp. Phương Phùng nghĩ.

Tim hắn đập rất nhanh. Đôi mắt kia thật sự rất đẹp, hắn đột nhiên sinh ra một dục vọng mãnh liệt, muốn ăn tươi nuốt sống đôi mắt xinh đẹp kia của Kiều Quân. Hắn đã thấy qua rất nhiều châu báu quý giá, chưa từng có thứ nào làm hắn mê muội đến như vậy.

________________________________________

Một khoảng thời gian, Phương Phùng chạy trốn đến căn biệt thự mà ban đầu không biết ai tùy tiện tặng cho hắn một cách rất cần thiết. Mỗi lần đi đều trống dong cờ mở, người trong thị trấn nghe nói hắn là thiếu gia nhà giàu, vô cùng kinh ngạc than thở.

Phương Phùng chỉ quan tâm đến phản ứng của một người.

Ở điểm này, hành vi của hắn cuối cùng cũng vô hạn tiếp cận với tâm lý của một nam sinh phù hợp với tuổi sinh lý của hắn.

Nhưng Kiều Quân không nhìn hắn, trước nay đều không nhìn về phía hắn.

Một lần cũng không có.

Phương Phùng muốn xông lên nói với anh, Ta biết tất cả mọi chuyện về cậu, ta có tư cách đứng bên cạnh cậu hơn những người xung quanh cậu, ta hiểu cậu hơn bọn họ, ta mới là người nên ở gần cậu nhất. Nhìn về phía ta, nhìn về phía ta, nhìn về phía ta.

Trong đầu chỉ tràn ngập những ý niệm ngốc nghếch muốn mạng tương tự, Phương Phùng không cách nào tĩnh tâm lại để lập ra một kế hoạch hoàn mỹ.

________________________________________

Tuy nhiên, vận mệnh lại ưu ái hắn.

Trước đây Phương Phùng vô cảm với cách nói người khác khen hắn, nhưng khi Kiều Quân từ trên trời giáng xuống, ngã nhào lên người hắn, bộ não có thể vận hành tinh vi của Phương Phùng đã đơ máy.

Cảm tạ Nữ Thần Số Mệnh, cảm tạ.

Kiều Quân rơi xuống người hắn, mềm mại như một đám mây.

Một trận hỗn loạn, các vệ sĩ đưa Kiều Quân và một cô gái khác đến kiểm tra xem họ có bị thương hay không. Hai đứa trẻ chưa từng thấy cảnh tượng này, cô gái kia bị các vệ sĩ cơ bắp mặc đồ đen cù lét dọa đến sắp khóc. Phương Phùng chú ý thấy Kiều Quân cũng có chút kinh hoảng lùi lại một bước, che cô gái kia ở phía sau, dáng vẻ của một người bảo vệ.

Khi Kiều Quân có vẻ bình tĩnh nói sẽ đưa ra bồi thường, Phương Phùng cũng đồng thời làm mình giả vờ càng thêm không hề để tâm, như thể nhất thời hứng thú, hắn bảo Kiều Quân nói chuyện riêng với hắn.

Sau đó Phương Phùng rốt cuộc được như ý nguyện, gần như bẻ vai Kiều Quân, ngăn lại động tác né tránh theo bản năng của Kiều Quân, cường ngạnh nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp kia của anh.

Đây là tư vị của việc thực hiện nguyện vọng, đây là niềm vui sướng khi đạt được bảo vật.

Mắt Phương Phùng không chớp, muốn dùng sức khắc sâu, tuyên khắc Kiều Quân ngay tại giờ khắc này vĩnh viễn xuống.

Hắn thấy hình dáng mình phản chiếu trong mắt Kiều Quân. Hắn biết chỉ cần mười phút trao đổi trôi qua, trong mắt Kiều Quân sẽ không còn chỗ dung thân cho hắn nữa.

Không đủ, vẫn chưa đủ. Hắn còn muốn có được nhiều hơn.

Hắn ghé lại gần hơn.

Kiều Quân bị hắn kiềm chế, cái cảm giác bị coi là con mồi kia làm anh bất an, lay động vai, “Có thể nhẹ chút không? Cậu nắm tôi… hơi đau.”

Phương Phùng lấy lại tinh thần, rất lịch sự buông ra.

Rũ mắt sửa sang lại biểu cảm, “Xin lỗi.”

Kiều Quân vội vàng xua tay phủ nhận: “Không phải… không phải ý muốn cậu xin lỗi.”

________________________________________

Kiều Quân mười lăm tuổi tham gia bữa tiệc lần đó. Đối với đoạn xen ngang không ảnh hưởng toàn cục, chị gái Phương Phùng nghe được vài phiên bản khác nhau từ người khác.

Chuyện với Kiều Quân, Phương Phùng căn bản không có ý định giấu, chỉ cần người có tâm đi tra, là có thể tra rất rõ ràng. Hắn rất để ý Beta không biết từ đâu tới này, và quan hệ của hai người họ đã duy trì rất lâu.

Gia đình họ không phải kiểu gia phong không khai sáng, đối với Alpha trong nhà họ, chỉ cần năng lực đủ, thích Alpha, Beta, hay Omega giới tính nào cũng không sao.

Điều khiến cô hứng thú lại không phải là chuyện Phương Phùng để ý một Beta được người ngoài truyền lại.

Phương Phùng đưa Kiều Quân về nhà xong, vừa trở về, thấy chị gái ngồi ở đại sảnh nhìn hắn, cười như không cười.

Phương Phùng đối diện lại: “Giúp em dọn dẹp chút đồ vật không sạch sẽ, làm vậy là thừa thãi sao?”

“Điều đó thì không phải,” chị hắn thong thả ung dung, cười rất ưu nhã, giống như người chiến thắng, “Chị chỉ nhớ đến câu nói em từng nói năm tuổi.”

Lúc đó cô đã tiên đoán trong lòng rằng sự kiêu ngạo của em trai cô sớm muộn gì cũng sẽ khiến nó nếm trái đắng.

“Người trẻ tuổi nói chuyện quá vẹn toàn luôn dễ gặp báo ứng, không phải sao?”

Phương Phùng đối với điều này không thể cãi lại, thản nhiên tiếp nhận việc mình đã thua, nhưng—

“Anh ấy không phải báo ứng của em.” Ngón tay thon dài của Phương Phùng gõ gõ chiếc khuyên tai kia.

“Là định mệnh của em.”

Chị gái Phương Phùng không bị hắn làm cho buồn nôn, hướng hắn nâng chén, “Chúc mừng em lần này thành công nhé.”

Phương Phùng cười thong dong, tiếp nhận lời chúc phúc của cô, trong mắt tràn đầy vẻ nhất định phải được.

“Đương nhiên.”

 

back top