BETA XINH ĐẸP YẾU ĐUỐI BIẾN THÀNH O YÊU ALPHA TRÚC MÃ

Chương 29: Dư dật

Kiều Quân chỉ có biểu cảm ngơ ngác, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm môi hắn.

Không biết từ lúc nào, cánh tay anh đã nâng lên vòng lấy vai Phương Phùng. Nếu không phải Phương Phùng vẫn luôn đỡ eo anh, anh đã sớm khuỵu xuống.

Phương Phùng biết anh hiện tại say đến mức hôn mê, căn bản không thể suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, cũng không trông mong anh trả lời. Hắn bế anh lên, đưa về phòng Kiều Quân.

Vừa đặt Kiều Quân xuống giường, anh lại bắt đầu nói muốn tắm rửa, giãy giụa tự cởi quần áo.

Phương Phùng bình tĩnh nhìn anh: “Cậu chắc chắn chứ?”

“Không cởi ra sao mà tắm?” Kiều Quân lầm bầm.

Anh loay hoay nửa ngày, dùng sức đạp chân một hồi lâu, ống quần vẫn nửa cởi nửa chưa cởi mà treo trên đùi anh.

Phương Phùng lặng lẽ nhìn động tác vụng về của anh, đột nhiên vươn tay, nâng chân Kiều Quân lên, kéo xuống. Chiếc quần làm con ma men bối rối một hồi lâu cứ như vậy bị hắn dễ dàng và tùy tiện ném lên tấm ván gỗ mép giường.

Chân Kiều Quân rất tinh tế, đường cong uốn lượn xuống một độ cung hoàn mỹ, như là tuân theo một công thức mỹ học nào đó. Người xem cảm thấy ngứa ngáy, vì bình thường không quá lộ ra nên vô cùng trắng nõn.

Cho dù là khi mặc váy nữ ở quán cà phê, anh cũng luôn chỉ mặc váy dài, vĩnh viễn chỉ lộ ra nửa bắp chân. Chỉ khi đi lại, tà váy mới có thể nghịch ngợm bay lên một chút, rất bảo thủ rất thanh thuần, nhưng lại khiến người ta nhịn không được muốn vén váy dài của anh lên, bắt đầu từ viền ren tà váy, từng tấc từng tấc hướng lên phía trước, từ từ nâng chân anh lên, tinh tế tìm kiếm bí ẩn bị che giấu cẩn thận.

Đối với chủ đề dưới tà váy hoa linh lan nhỏ nhắn kia nên là tất trắng thanh thuần hay tất đen thành thục, các Alpha trong quán cà phê đã từng thảo luận kịch liệt, ai cũng cho là mình đúng, không ai thuyết phục được ai. Nhưng tất cả đều nhất trí công nhận, cái gọi là đẹp nhất, không gì hơn là tự mình loại bỏ những vật trang trí không cần thiết cho anh, tùy ý chiếm hữu, thưởng thức đôi chân dài đẹp đẽ trần trụi.

Hiện tại trước mắt Phương Phùng chính là cảnh tượng này.

Kiều Quân mê mê màng màng, nói một câu “Cảm ơn”, còn như thể chưa đủ quá mức, ngồi dậy, liền muốn tiếp tục cởi áo trên, trực tiếp kéo vạt áo lên đến vị trí ngực. Tảng lớn da thịt mềm mại như bơ hiện ra trước mắt.

Bộ dạng thần sắc mê ly của anh, hình ảnh chủ động cởi quần áo này quá mức quyến rũ, quá mức giống một loại ám chỉ. Bình tĩnh như Phương Phùng, mí mắt cũng nhảy lên một cái.

Nếu để Kiều Quân tiếp tục cởi như vậy, hắn dường như sắp mất đi sự dư dật để kiên trì không vượt rào.

Phương Phùng ấn tay Kiều Quân xuống, để vạt áo trở lại, che chắn làn da trần trụi. Hắn biết rõ nhất làm thế nào để dỗ Kiều Quân, cho dù là Kiều Quân tỉnh táo, nếu không cẩn thận cũng không khỏi bị hắn vài câu vòng choáng váng, huống chi là Kiều Quân đang say xỉn.

Cuối cùng Kiều Quân đã quên mất chuyện muốn tắm rửa, nhưng vẫn nắm chặt quần áo Phương Phùng không cho Alpha đi. Đôi chân trắng nõn quấn lấy Phương Phùng, nhất định phải Phương Phùng ngủ cùng anh.

“Cậu là… gấu nhỏ của tôi.” Kiều Quân rúc vào lòng hắn nói.

“Tôi không muốn thần đèn, chỉ muốn cậu có thể luôn luôn ở bên tôi,” Ngón tay Kiều Quân nhẹ nhàng chạm vào mặt Phương Phùng, phác họa ra hình dáng cứng rắn lạnh lùng, lẩm bẩm, “Đừng biến mất.”

“Đừng biến mất, đừng bỏ rơi tôi một mình, được không?”

Giọng anh thấp đi, hơi thở dần trở nên bằng phẳng, ngủ rồi.

Phương Phùng ôm anh chặt hơn, giống như mỗi đêm hai người họ ngủ chung trước đây.

Nơi vẫn luôn cương cứng đau đớn từ nãy đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại, áp sát vào đùi Kiều Quân. Chỗ mềm mại bị đè lõm xuống, hiện ra một đường cong ngoan ngoãn. Alpha thở dài một tiếng, nghĩ đến thời khắc thu lưới sắp đến, sự sung sướng về tinh thần làm hắn hiếm khi mất kiểm soát.

Rất nhanh, thật nhanh. Tất cả những gì hắn ngày đêm tơ tưởng, khao khát ước mơ, sắp nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.

Cảm giác giơ tay có thể với tới, hắn lần đầu tiên biết cái gì gọi là gấp không thể chờ.

“Kiều Quân.”

Hắn đáp lại lời nói vừa rồi của Kiều Quân, từ từ mười ngón đan chặt với Kiều Quân, giọng điệu vô cùng ôn nhu.

“Chúng ta đương nhiên sẽ mãi mãi mãi mãi ở bên nhau.”

 

 

 

back top