BETA XINH ĐẸP YẾU ĐUỐI BIẾN THÀNH O YÊU ALPHA TRÚC MÃ

Chương 3: Tiểu Kiều

Mặc dù học viện tuyển nhận cả ba loại hình học sinh Alpha, Beta và Omega, nhưng sự khác biệt sinh lý giữa các học sinh do giới tính tạo ra rất khó dung hòa, đặc biệt rõ ràng nhất là giữa Alpha và Omega.

Trong khu vực giảng dạy, ký túc xá, mỗi giới tính đều có một tầng lầu riêng.

Bất kể là sinh hoạt hàng ngày hay khoảng cách phòng ngủ, khu vực hoạt động của Alpha và Omega luôn được đặt cách xa nhau nhất.

Beta, những người ít bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của hai giới tính kia, được bố trí ở giữa để ngăn cách học sinh Alpha và Omega.

Theo lý thuyết, Kiều Quân – một Beta – không nên ở ký túc xá của Alpha. Lúc Kiều Quân thi đỗ vào Học viện Đế quốc, anh phiền muộn vì khoản phí nội trú trên trời, từng có ý định đổi trường. Phương Phùng đã không nói lời nào, trực tiếp sai người dọn hành lý của Kiều Quân vào phòng ngủ của mình.

Ngay cả cơ hội từ chối cũng không cho Kiều Quân.

Quả là một gã độc tài chuyên lộng quyền.

Kiều Quân biết Phương Phùng đang suy nghĩ cho mình, nhưng đôi khi vẫn bị cái thái độ thiếu đòn, mạnh mẽ nhét đồ vào tay người khác của cậu làm cho tức đến nghiến răng.

Sau đó, anh đã ở đó suốt hai năm.

Rõ ràng chỉ còn kém nửa học kỳ là có thể tốt nghiệp, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Kiều Quân đang mải nghĩ ngợi, nhưng ngòi bút vẫn không ngừng sao chép văn tự. Hai năm qua anh làm việc này đã quá thuần thục. Chỉ là lặp đi lặp lại việc sao chép cùng một bản nội quy, ngay cả khi mất tập trung anh cũng không chép sai.

Có người gọi anh ở cửa phòng học: “Tiểu Kiều, có người tìm.”

Kiều Quân lên tiếng, vừa vặn viết xong chữ cuối cùng. Anh đứng dậy, sắp xếp mấy bản nội quy đã sao chép gọn gàng, mang ra cửa phòng học đưa cho người đến.

“Tổng cộng mười bản, cậu xem chữ viết có vấn đề gì không.”

Người nọ cúi đầu nhìn sơ qua, toàn bộ nét chữ đều giống mình đến tám phần, căn bản sẽ không bị lộ tẩy. Hắn cười cười: “Cảm ơn nhé, Tiểu Kiều.”

“Phần tiền còn lại lát nữa tôi sẽ chuyển cho cậu.”

Kiều Quân ra hiệu OK.

Học sinh trong Học viện Đế quốc đa phần là thiếu gia tiểu thư nhà giàu. Đối với đại bộ phận học sinh vi phạm quy định, hình phạt của học viện thường là sao chép nội quy mười đến hai mươi lần tùy theo mức độ nghiêm trọng.

Và là một ngôi trường quý tộc có lịch sử lâu đời, nội quy học viện dày đến mười centimet.

Các thiếu gia tiểu thư đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn chịu khổ này, họ thà chi tiền thuê người viết hộ.

Kiều Quân đã tận dụng kẽ hở này. Anh có thể phỏng theo nét chữ để sao chép nội quy trường học cho người khác, đến nay chưa từng bị phát hiện, tỷ lệ khen ngợi trăm phần trăm, tập khách hàng bao gồm Alpha, Beta và Omega.

Ngoài sao chép, anh còn nhận chạy vặt, viết hộ kiểm điểm hay thư tình, hoặc giúp các cặp đôi Alpha-Omega yêu đương bí mật truyền lại vật phẩm. Anh đảm bảo danh dự là tuyệt đối bảo mật, giá cả lại vô cùng phải chăng.

Chỉ là số tiền kiếm được nhờ mấy trò cơ hội này vẫn quá ít ỏi. Có một thời gian, nếu không phải vì đạo đức mách bảo, Kiều Quân suýt chút nữa đã chụp lén ảnh sinh hoạt của Phương Phùng để bán đấu giá trên diễn đàn.

“Tiểu Kiều Tiểu Kiều,” một đám người chạy nhanh vây quanh chỗ ngồi của anh, “Nghe nói tối hôm trước khu Alpha bị Omega trà trộn vào đúng không? Bài đăng trên diễn đàn có liên quan đến vụ đó đều bị phong rồi.”

Kiều Quân là một trong số ít Beta xinh đẹp mảnh khảnh của khóa này. Da anh trắng sữa, ngũ quan tinh xảo, một đôi mắt hồ ly màu mật lúc nào cũng ánh lên ý cười, rất được lòng người khác. Thoạt nhìn, người ta dễ nhầm anh là Omega.

Anh thường xuyên giúp người khác làm việc, tính cách dễ nói chuyện, luôn cười tủm tỉm, dễ dàng bắt chuyện, nên đa số mọi người đều gọi thẳng anh là Tiểu Kiều.

“Hình như là vậy,” Kiều Quân chớp chớp mắt, “Nhưng tối đó tớ ngủ sớm, không cảm nhận được tin tức tố gì cả. Nghe nói nửa đêm giáo viên đã tuần tra rất lâu.”

Có người buột miệng: “Thế Phương thiếu gia không sao chứ?”

Câu hỏi này còn chưa cần Kiều Quân trả lời, các thành viên tiềm năng của hội hậu viện Phương Phùng đã sôi nổi lên tiếng bàn tán.

“Sao có thể, Alpha cường đại như Phương thiếu gia không thể dễ dàng bị tin tức tố của Omega ảnh hưởng được.”

“Đúng rồi đúng rồi, Phương thiếu gia không thể có chuyện gì, đúng không, Tiểu Kiều?”

Kiều Quân dừng lại một cách nhỏ đến không thể phát hiện, rồi nhanh chóng khôi phục nụ cười thường thấy: “Đúng vậy, Phương Phùng thiếu gia không bị ảnh hưởng, mấy ngày nay vẫn tinh thần như bình thường.”

Thậm chí hiện tại chiếc áo sơ mi đồng phục đang được buộc bằng đai nịt n.g.ự.c dưới áo khoác của anh vẫn là do chính tay đối phương cẩn thận cài từng nút vào sáng nay trước khi ra khỏi nhà.

Hiện tại hồi tưởng lại vẫn khiến người ta cảm thấy ngượng ngùng.

________________________________________

Một nửa số học sinh đều biết Beta Kiều Quân này đang ở cùng phòng ngủ với Phương Phùng, nhân vật phong vân cao cao tại thượng, d.a.o không thể chạm của học viện.

Không cần Kiều Quân nói gì, những người khác tự động hiểu rằng Kiều Quân là tiểu tùy tùng thư đồng của Thái tử gia.

Ban đầu, những người muốn tiếp cận Phương Phùng phần lớn đều tính toán bắt đầu từ Kiều Quân. Chỉ là sau khi Kiều Quân ngoan ngoãn giúp họ chuyển đồ cho Phương Phùng, ngược lại, tất cả bọn họ đều không đạt được lợi ích gì.

Cũng có người nói Kiều Quân tuy là Beta nhưng lại có gương mặt Omega xinh đẹp, ở cùng phòng ngủ, biết đâu Kiều Quân chính là vật phẩm mà Phương Phùng dùng để… Đám thiếu niên này đều trưởng thành sớm, câu nói kế tiếp không được nói hết, cả người nói và người nghe đều chỉ cười một cách hạ lưu.

Lời đồn này không biết do ai tung ra, chỉ lưu truyền trong phạm vi nhỏ, nhưng không quá mấy ngày liền biến mất không còn tăm hơi.

Kiều Quân hoàn toàn không hề hay biết về chuyện này.

Rất nhiều người không nhìn ra được là thật lòng thích Kiều Quân, nhưng vì sau lưng anh có Phương Phùng. Những người cơ trí đều biết Kiều Quân có lẽ không chỉ là tiểu tùy tùng như lời đồn.

Nếu không, tại sao Lệ Kiêu và Tòng Diêm – những người xưa nay chỉ biết tuân lệnh Phương Phùng – lại duy độc tỏ thái độ tốt với một Beta bình dân không có gia thế như anh?

Đọc ra được ý tưởng này từ nhân tình xung quanh, Kiều Quân thỉnh thoảng cũng cảm thấy tình hình của mình rất giống con cáo mượn oai hùm trong các bài học vỡ lòng hồi nhỏ. Chỉ là con hồ ly tâm địa thuần lương này không hề có ý định dọa người, chỉ trách hổ lang bên cạnh quá mức uy phong.

________________________________________

Nhà ăn là khu vực dùng chung của cả ba loại học sinh Alpha, Beta và Omega, là một trong số ít nơi các cặp đôi Alpha-Omega yêu thầm có thể gặp lén.

“Tiểu Kiều.” Lệ Kiêu và Tòng Diêm đã ngồi ở chỗ quen thuộc của họ. Kiều Quân đặt mâm thức ăn xuống, ngồi vào ghế. Chỗ ngồi bên cạnh anh còn trống, Phương Phùng vẫn chưa tới.

“Mấy hôm trước cậu đi chơi đâu với Phương Phùng vậy? Hai đứa tôi chán muốn rụng lông.”

“Trúng độc cồn đi bệnh viện cấp cứu.” Kiều Quân bịa chuyện trôi chảy, rồi làm bộ đòi tiền, chìa tay về phía hai người họ, “Vẫn chưa kịp bảo hai cậu chi trả cho tôi đó.”

“Đừng có làm quá, rượu quý của tôi đều cho cậu uống hết, người mệt nhất là tôi được không?” Tòng Diêm không ăn miếng trả miếng của anh.

Lệ Kiêu cũng nhìn thấu tâm tư của anh: “Không nói cho anh em cũng không sao, dù sao cậu với Phương Phùng hai người có nhiêu đây bí mật nhỏ, cũng không thiếu cái này.”

“Dừng, dừng,” Kiều Quân chỉ có một cái miệng không thể nói lại hai tên Song Hoàng này, anh gượng gạo chuyển chủ đề, “Chuyện Omega kia, hai cậu biết được bao nhiêu rồi?”

Thực ra cũng không hẳn là chuyển đề tài, mấy ngày nay anh thật sự tò mò về người đã vô tình khiến mình chuyển hóa thành Omega.

Xảy ra chuyện lớn như vậy mà học viện đến giờ vẫn không hề đưa ra thông cáo, chỉ để mặc học sinh suy đoán. Trong đó không biết có bao nhiêu nội tình.

Biết đùa cợt cũng cần dừng đúng lúc, Lệ Kiêu rất thức thời theo đề tài của Kiều Quân: “Là thiếu gia Omega nhà họ Tô đó.”

Kiều Quân hồi tưởng: “Là người đứng thứ hai toàn khối?”

Chương trình học hàng ngày của ba giới tính có chút khác biệt, nhưng chương trình văn hóa thì nhất quán. Bảng tổng sắp thành tích văn hóa là xếp hạng chung của cả ba loại học sinh.

Omega họ Tô, trong ấn tượng của Kiều Quân chỉ có người luôn xếp sau Phương Phùng mỗi lần thi cử, tên là…

“Tô Lễ?”

“Là hắn,” Lệ Kiêu gật đầu, “Nghe nói đêm đó hắn lén lút từ khu Omega sang khu Alpha là để tìm Lý Sở Dương.”

Kiều Quân nghi hoặc nghiêng đầu, đây lại là ai?

Tòng Diêm bổ sung: “Là giáo viên chủ nhiệm của Phương Phùng.”

Thông tin quá sức nóng hổi, Kiều Quân nhất thời trừng lớn mắt, trông có vẻ thập phần ngây ngốc.

Lệ Kiêu nói tiếp: “Lý Sở Dương còn là con trai của Hội đồng Giáo đốc, cái này cậu biết vì sao không thể công khai rồi chứ.”

“Thế… Tô Lễ sẽ bị đuổi học sao?”

“Sẽ không,” Tòng Diêm nói, “Nghe nói hai nhà đã điều đình, chỉ cần họ đính hôn trực tiếp, những chuyện khác đều có thể che giấu đi.”

Điểm mấu chốt trong nội quy học viện là ngăn chặn quan hệ Alpha-Omega không đứng đắn, nhưng nếu là Alpha và Omega đã có hôn ước, việc họ tiếp xúc sẽ không nằm trong phạm vi hạn chế của học viện.

“Sao cậu không hỏi Phương Phùng,” Tòng Diêm lại bắt đầu vòng đề tài trở lại, “Dù sao cậu ấy chuyện gì cũng sẽ nói cho cậu mà.”

Kiều Quân nhất thời lanh mồm lanh miệng: “Bao gồm cả mật mã két sắt nhà cậu ấy?”

Mâm thức ăn đặt xuống bên cạnh, phát ra tiếng "cụp" rất nhỏ.

Kiều Quân quay đầu lại thấy nhân vật chính đang được bàn tán, Phương Phùng nhàn nhạt đối diện với ánh mắt anh, hỏi ngược lại: “Cậu muốn biết?”

“Khụ khụ khụ,” Kiều Quân bị nghẹn cơm, khuôn mặt trắng nõn nhiễm ửng đỏ, không nói nên lời, chỉ có thể xua tay phủ nhận.

Phương Phùng vỗ lưng anh để thông khí, chờ anh hết ho, đưa qua một ly nước.

Động tác vô cùng tự nhiên.

“Ai,” Tòng Diêm lắc đầu, “Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn đó Tiểu Kiều.”

Kiều Quân bị ngữ khí vui sướng khi người gặp họa của hắn chọc cho giận dữ, nhưng giọng nói còn cay, không thể thốt ra lời nào, chỉ đành giơ ngón giữa về phía Tòng Diêm.

________________________________________

Đã là ngày thứ ba kể từ khi biến thành Omega, cuộc sống của Kiều Quân, ngoại trừ những thay đổi nhỏ về cơ thể, còn lại đều giống hệt như trước đây.

Kiều Quân tính toán giấu diếm chuyện này cho hết học kỳ, còn về sau phải đi như thế nào, đợi đến kỳ nghỉ rồi tính tiếp.

Anh đối diện với mình trong gương, tự cổ vũ. Dù có phải thôi học, anh – một B… à không, một Omega – vẫn sẽ có đường đi.

Dựa vào tinh thần hào hùng đó, Kiều Quân cởi chiếc áo sơ mi đồng phục dự định đi tắm, cúi đầu nhìn thấy sự tồn tại mà mình đã quên.

Kiều Quân:…

Hơn mười phút sau, Kiều Quân hé nhẹ cánh cửa phòng tắm một khe nhỏ. Sắc đỏ ửng vừa rồi trên mặt anh vẫn chưa tan hết.

“Phương Phùng, cậu có thể qua giúp tớ một chút không?”

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Kiều Quân quay lưng lại, “Có mấy cái nút cài tớ không mở được.”

Phương Phùng đáp lời: “Ừm.”

Kiều Quân từ nhỏ đã không thích ăn thịt, nên dù vào học viện, có Phương Phùng bên cạnh giám sát việc ăn uống, anh vẫn gầy như trước, quá mức mảnh khảnh.

Trên tấm lưng trơn bóng, xương bướm mỏng manh rõ ràng có thể nhìn thấy xuyên qua da.

Mấy cái nút cài nhỏ bé làm khó Kiều Quân, trong tay Phương Phùng lại dễ dàng tách ra.

Và sáng nay, cũng chính đôi tay này, đã kiên nhẫn từng chút từng chút cài chúng lại cho anh.

 

back top